
ôi.
_ Em muốn gì?
Cô gái lại cười, nụ cười phẳng lặng, sâu thẳm như vực tối.
_ Dừng ngay những việc đang thực hiện ở Việt Nam.
Sự bất ngờ được giấu giếm tinh xảo sau gương mặt được đúc từ
plastic. Cố giữ chất giọng không mang quá nhiều xúc cảm.
_ Tại sao?
_ Nguy hiểm. Anh sẽ gặp tai hoạ. Và còn nhiều người khác nữa.
_ Nói rõ cho anh nghe. - Thành khẩn, Hiểu Minh chất chứa quá nhiều tư tâm, rối bời.
_ Không.
_ Ella, anh chính là anh của em. - Cố gắng nhắc nhở cô. Cánh tay vô thức bấu chặt vào khớp vai mảnh khảnh kia.
Nhếch môi nhạt nhoà, cô gái xinh đẹp vuốt lại mái tóc bị gió
biển cuốn tán loạn, tiếng gió ù nhồn nhột quanh tai. Lạnh
lùng:
_ Anh em? Cùng một huyết thống sẽ là người thân? Em nhắc cho anh nhớ: Ngay cả những người cùng một gia đình cũng chưa chắc xem
nhau là máu thịt, đừng nghĩ trong huyết quản của anh và em đều mang dòng máu "điên đến chết vì tình" này mà lại giống nhau.
Đừng quy em và anh vào cùng một mẫu số.
_ Em là một phương tìm chưa tìm được ẩn số, anh phải mang em đi xét với bao nhiêu giả thuyết khác nhau. Thực sự...hình như anh
không hiểu được em. - Tiếng nói hạ xuống, mang phần u buồn.
Ella đẩy cánh tay đang bấu chặt vai mình, gạt xuống vô tình, ai oán:
_ Nhiều khi...môi trường sống sẽ là thứ quyết định tất cả, kể cả tính cách. Cùng một tuổi, chênh lệch nhau không quá một
tháng tuổi, anh: là đứa trẻ được biết bao người nuông chiều,
yêu thương, được sống trong những điều tốt đẹp nhất, là một
chú vàng anh không lo nghĩ, sống trong một thế giới màu hồng
với những tiếng hót véo von.; em: một đứa con hoang có cha không được nhận và một bà mẹ nửa điên nửa tỉnh, bị gia tộc chối
bỏ, rẻ kinh, bị bắt cóc và mất tích trong bí mật, không ai
cứu vớt, không ai bảo bọc, bị ép trở thành một sát thủ trẻ
con với năm tháng như một nô lệ, sống giả tạo, bán đứng mọi
thứ. Anh nghĩ...tất cả những gì anh nếm trải sẽ cay nghiệt
bằng số phận của em? Anh và em hoàn toàn là những-kẻ-xa-lạ
trong thế giới này.
Đôi mắt đau đáu hướng về người thiếu nữ mặc váy trắng, tròng
mắt như thuỷ tinh bị tưới máu đỏ, cơ mặt phẳng lì bị dồn ép
thành những nếp xếp đầy tâm trạng. Tiếng nói rung khàn trong
đau đớn, Minh chỉ biết cúi đầu xấu hổ, những đau khổ của cậu
chưa bằng một góc đau khổ của Ella_đứa-trẻ-bị-lãng-quên.
Bọt biển vỗ vào vách đá trắng xoá, bào mòn thời gian thành
những lát cắt nhẵn mịn, êm ái trôi đi trong vô thức, không ai
quan tâm đến. Biển tráng lệ, sóng bắt nắng long lanh như vảy
của chú cá chép khổng lồ đang vẫy đuôi thành những vân sóng
uốn lượn. Tiếng hải âu xí xáo tranh thức ăn ở bờ cát ướt
ngập nước.
Rào rạt...rào rạt...
_ Anh làm sao để em tha thứ cho tội lỗi của gia đình?
_ Anh không có lỗi. Chỉ trách Thượng đế quá tàn nhẫn với em.
_ Cho anh đáp án. Em đang đứng ở chiến luỹ nào?
Ella cong môi, trên má lún thành một đồng tiền xinh xắn, mi rậm phủ che con ngươi hổ phách thanh nhã, điềm nhiên:
_ Em như BJ, chỉ là sứ giả. Và trên chiến trường, không ai lại bắn chết sứ giả.
Hơi thở mang chút nặng nhọc, khuôn môi màu hoa đào vẽ nên ý cười.
_ Em không giống BJ, vì em còn có lương tâm.
_ Thật sao? Sao em không biết nhỉ? - Cô bông đùa.
Sóng như một đứa trẻ nghịch ngợm chạy rong trên cát, để rồi
cứ mệt mà thở hổn hển. Dã tràng se cát trong vô vọng. Rặng
phi lao nghiêng ngả trong gió.
_ Anh biết. Anh tin. Em cũng tin anh?
_ Em chỉ tin đôi mắt của mình. - Ella đáp, rành mạch như một lời khẳng định.
Bàn tay cô gái vẫn cầm chiếc lọ màu sứ trắng, nâng lên cẩn thận, từ tốn dặn dò:
_ Đây là thứ duy nhất em tìm được ở đây. Hãy nó đưa lại cho người khiến anh đến đây. Vì em tin anh!
Minh đón lấy lọ sứ trắng trong tay, nheo mắt khó hiểu:
_ Đây là...
_ Cội nguồn của Bạch Hàn Băng.
_ Sao em tìm được nó? - Hiểu Minh bất ngờ, tay càng bế chắc chiếc lọ đựng tro cốt của người quá cố.
_ Viện trưởng Bạch Hàn Phong và vợ chết vì ngạt khói, cảnh
sát tìm thấy xác họ bị một cột xà đè lấy. Lúc chết, viện
trưởng vẫn dùng lưng che chắn cho vợ mình, cả hai đã nắm chặt
tay nhau đến hơi thở cuối cùng. Thương cảm, người ta quyết định
cùng hoả táng họ và cùng để họ yên nghỉ cùng một lọ cốt. Em đã nghe vị trưởng làng ở đây k