Teya Salat
Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328280

Bình chọn: 7.00/10/828 lượt.

iên cậu đến sao? Mùi máu bẩn thỉu trên người cậu sẽ làm ô uế giáo đường.

_ Wow! Cậu biết mỉa mai người khác từ bao giờ thế? - Vờ tỏ vẻ ngạc nhiên, chiếc áo blazer áp tới gần người thiếu niên có
mái tóc đen mun. Nhỡn nhơ: - Sao thế? Khó chịu khi thấy tôi à?
Thiên thần bé nhỏ?

Bình thản, cánh tay đặt xuống bàn, sống lưng vươn cao, thẳng,
đôi mắt không hề in dấu về sự xuất hiện của chàng trai đội mũ lưỡi trai đen.

_ Hừ, cậu nghĩ làm thế sẽ tách tôi ra khỏi các cậu ấy sao?
Ấu trĩ. Đừng lợi dụng Jonny nữa, cậu ấy là một người rất
đáng sợ. Nếu cậu ép đến mức đường cùng thì cậu ấy sẽ phản
kháng.

BJ nhướn mày, đồng tử lục ngọc mở to_đôi mắt giống nhau như
khuôn đúc. Làn môi cam mọng cong nhẹ cười_cánh môi tương đồng như cùng một hoạ sĩ vẽ nên. Đi đến chiếc ghế dài phía trước, áo blazer ngồi đối diện với Devil, buộc chàng trai ấy phải nhìn
thẳng vào mình.

_ Nhưng họ đã đào thải cậu. Vì họ tin Jonny hơn là cậu. Và
cậu_đứa con của quỷ thì đừng mong cởi bỏ màu cánh đen trên
người mình. Cậu và tôi...nhơ nhuốc như nhau.

_ Điều gì khiến chúng ta đối lập nhau? Môi trường sống? Cách giáo dục? Những người thân? Hay...bản chất?

Chiếc mũ lưỡi trai ngẩng mặt, đối diện cậu, hai ánh mắt đến
từ rừng thẳm bắt gặp nhau, hai gương mặt như nhập lại thành
một. Hoà lẫn.

_ Là quá khứ. - Đáp, BJ cười bạc bẽo.

Devil tháo chiếc mũ của người đối diện xuống, gương mặt bắt
gặp nhau. Một nét thanh khiết như băng. Một nét cay độc như yêu
nghiệt. Những ngón tay chạm nhẹ vào vết sẹo trắng, nổi hằn
trên trán của con người kia, bị giấu sau mái tóc vàng kiểu
cách.

_ Đau...sẽ khiến người ta vô cảm?

Bàn tay đó lại lướt đến mang tai của BJ, nơi một vết bỏng đã
lành lặn, đã cố bị tẩy xoá, nhưng nó vẫn ngoan cố tồn tại.

_ Và tình thương bị chối bỏ sẽ khiến cậu đạp bỏ tất cả?

Gạt phăng bàn tay đang chạm trên những con dấu in hằn man rợ của quá khứ, đôi môi cam xinh đẹp cay nghiệt:

_ Số phận rất oái oăm. Tôi không biết hối hận vì những gì
mình đã làm. Thứ tôi không có thì không ai được phép có. Kẻ
khiến tôi đau một, tôi sẽ trả lại gấp mười lần như thế!

_ Vậy Black? Red? Và cả Hàn Băng, họ làm tổn thương cậu thế nào mà lại đối xử với họ như thế?

Đôi mắt nông, cạn khô như lòng sông mùa khô. Những móng tay ghim
chặt trong lòng bàn tay sắc lẹm, đâm ngang tàn vào da. Áo blazer nhếch mép:

_ Do lũ chúng nó là một đám thiên thần ngu xuẩn. Tôi ghét chúng nó! Thánh thiện giả tạo! Chúng đáng chết!

"Chát!".

Tiếng bạt tay tàn bạo xé quặn không gian tĩnh mịch. Tát rất
mạnh. Rất đau. Tát trong phẫn nộ. Cái tát muốn giết lấy con
người không có quả tim ấy.

Lồng ngực phập phồng sâu, sự tức giận khiến thiên thần cũng
phải phản kháng. Đôi mắt xanh lục rực lửa. Devil nhìn kẻ bị
tát với sự căm phẫn không giấu giếm.

_ Điên. Đồ điên! Cút khỏi mắt tôi!

Cười ngạo nghễ, thích thú với chàng trai trong sạch cũng biết
phẫn nộ, quệch vệt máu ứ trên khoé môi, đôi mắt lục này lại
mang sự vô hồn, rỗng tuếch.

_ Ha ha! Cậu đánh tôi sao? Ha ha ha, Devil, cậu đang học cách đánh người à? Thiên thần của tôi biết dùng tới bạo lực rồi đây!
Thú vị nhỉ?

Hàng mi nhắm, đôi mắt trốn sau lớp da mỏng trong hốc mắt, bàn tay Devil bấu vào nhau, kiềm chế.

_ Làm sao để tôi giết được cậu?

_ Đơn giản hơn! Giương súng lên vào tự bắn vào đầu mình một phát. Game over! - Trả lời mang ý đùa bỡn.

Cười cay đắng, con ngươi lục lại hiện ra, thâm sâu, mờ mịt.

_ Tôi sẽ chết. Nhưng sẽ chết thật ý nghĩa. Ít ra cũng có thể lôi được cậu xuống địa ngục.

Chúa vĩ đại ngự trị nơi cao, Ngài thấy tất cả, Ngài có thấu
rằng có một linh hồn đau xót tột độ? Ngài có thể vươn tay chở che kẻ nhỏ bé dưới chân Ngài được không? Đôi khi người ta thèm
chết. Nhưng liệu cái chết có thể bôi xoá được những bế tắc
của cuộc đời ta?

Ngón tay dài, trắng muốt, mô da trên ngón trỏ chai sần_dấu hiệu của người quen cầm báng súng. Kẻ tàn độc đưa những ngón tay
của mình vuốt ve lấy cổ tay trái của người thiếu niên, nơi mang một vết rạch dài, sợi chỉ may liền mép da đó nổi hằn trên
làn da mềm, tái xanh. Vết rạch còn mới, sắc máu đỏ vẫn còn
vương đọng, hình ảnh đó đập vào giác mạc của người trông thấy được sự khinh hãi tột độ vì vẻ ngạo mạn với tử thần