XtGem Forum catalog
Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327661

Bình chọn: 8.00/10/766 lượt.

ó để
nhớ được. Hầu như những ký ức về ba năm đầu đời tôi đều quên
sạch. Chẳng có một tấm hình nào khi tôi vài tháng tuổi, cũng
không có những vật dụng nào để minh chứng tôi từng là một đứa trẻ ngoại trừ một con búp bê bằng sứ có hình dáng một thiên
sứ cánh trắng xinh xẻo mà tôi đã chôn sau khóm tường vi màu
hồng phấn đầy gai nhỏ trước sân nhà. Từ bé tôi đã có sở
thích chôn cất những thứ cho là báu vật của mình ở một nơi
bí mật nào đó chỉ mình tôi biết. Tôi đã cùng cha chôn con búp
bê thiên sứ đó ở trước sân và nguỵ trang lên bằng những đoá hoa tường vi mong manh (tất nhiên cha đã giữ bí mật cho tôi).

Nhiều khi tôi hỏi cha tại sao tôi không nhớ được
gì hồi nhỏ thì cha chỉ nhún vai bảo không biết. Tuổi thơ của tôi không hề mang theo những dấu ấn đặc biệt mà mơ hồ như một phương
trình chưa được giải. Tôi từng có cảm giác rất thân thuộc với
biển và mùi thuốc sát trùng. Cứ như những mùi hương đó đã
nằm trong vỏ não của tôi, từng nét, từng nét sắc cạnh.

Tôi từng nhớ cảnh tượng của một vụ hoả
hoạn nào đó có những tiếng la hét kinh hoàng và sức nóng tàn ác của lửa như cố thiêu rụi tất cả. Tôi nhớ đã có người phụ nữ đã bế tôi chạy rất nhanh ra khỏi vụ cháy đó, chạy mãi,
chạy mãi. Tôi dường như còn in đọng trong tâm trí khoảnh khắc
tựa đầu vào khuôn ngực nóng ấm của người phụ nữ đó, nghe rõ
cả tiếng quả tim kia đang đập dồn dập như những hồi trống. Tất cả như một thảm hoạ cực kì bi thương luôn tiềm ẩn đâu đó trong một mảng ký ức ố đục như đáy nước bị khuấy đảo trong đầu
tôi.

Tôi chỉ nhớ rõ có một âm thanh kỳ lạ thỉnh thoảng lại reo trong tiềm thức của tôi, đôi lúc tiếng nói đó
thấp trầm và khàn đặc như tiếng một người đàn ông, đôi khi lại thanh thoát, dịu dàng như thanh âm của phụ nữ. Nhưng kỳ quặc
thay, cả hai tiếng nói đó đều chỉ vang đúng hai từ, là tiếng
Trung Quốc, tôi chắc chắn là vậy. Đó là một tiếng gọi đôi lúc toát lên vẻ trìu mến sâu sắc, khi lại khắc khoải xa xăm, vô
hình lại như khẩn khoản, đầy chua xót. Tiếng gọi đó đang gọi
một cái tên, theo phiên âm tiếng Việt nghĩa là: Hàn Băng. Một
cái tên của con gái, cái tên rất đẹp. Tôi ngờ vực vì cảm giác đó quá thân thuộc với tôi, như là đã từng được nghe rất nhiều lần.

Có lần tôi đã kể cho cha tôi nghe những dấu hiệu kỳ lạ đó, mặt cha hơi tái lại nhưng cương quyết một điều:

“Khi một sinh linh chào đời là do vật
chất tồn tại ở một cách tâm linh gọi là linh hồn. Linh hồn
của một người mất đi sẽ thoát ra khỏi thân xác và nhập trở
lại vào thân xác của những em bé sơ sinh và tiếp tục bắt đầu
một cuộc sống mới. Lúc đó nó sẽ mất đi những ký ức của
cuộc sống cũ và nhập lại từ đầu những ký ức mới. Khi đó
một đứa bé khi trong quá lớn lên đều phải học lại những kĩ
năng cơ bản để trở thành một con người thực sự. Tuy nhiên, trong những năm đầu đời, những ký ức của “ kiếp trước"vẫn chưa xoá sạch và tạo trong đầu đứa trẻ những ảo giác về những điều
bọn chúng tin tưởng là có thực. Cũng như một đứa bé ba tuổi
thường chơi đùa một mình với một người bạn trong tưởng tượng
mà ra. Nhưng có lẽ đó là những ký ức về những người bạn
"quá cố"còn sót lại. Đến khi nhận thức hoàn toàn thì những
ảo giác đó sẽ tan biến, sẽ mất đi và buộc ta phải sống đúng
vào thực tại."


Như vậy, theo lời cha, đó có lẽ là một
phần ký ức của" kiếp trước"mà tôi còn sót lại. Nhưng tôi vẫn
trằn trọc vì nó thân quen đến mức như không quá xa vời như tồn
tại từ thân xác này qua thân xác kia. Tại sao nếu vụ cháy đó
nằm ở "kiếp trước" mà trên vai tôi vẫn có một vết bỏng còn
rõ ràng thế được? Và tôi chưa được nghe bất cứ lời giải thích nào khi tôi không có đến một tấm hình sơ sinh hay dù là một
cái áo tí hon, cái ti ngậm hay là một cái bình sữa để tôi
chắc chắn rằng mình đang ảo tưởng. Nhi nhỏ hơn tôi một tuổi
nhưng nó có đủ những kỉ vật đó, từng món đầy đủ đến nỗi có
thể thuyết minh ra từng giai đoạn trưởng thành của nó được. Ôi
sao mà quái lạ thế?

Tôi không muốn nghĩ ngợi lung tung ba cái
chuyện vớ va vớ vẩn đó nữa, nhức đầu thêm thôi! Mấy kỷ vật
của tôi chắc là do mấy lần dọn nhà làm mất hết, còn cái sẹo chết tiệt trên vai chắc là do lúc nhỏ tôi nghịch lửa nên bị
bỏng thôi. Không có gì khả nghi cả! Đúng rồi! Đúng là vậy!

Tôi tự trấn an mình như vậy.

Dẹp cái đám suy nghĩ mông lung của tôi ra
khỏi cái đầu đang quá tải của mình, tôi xoay nhẹ khớp cổ