
tê giờ này em mới nhận ra. Bell rùng mình, nhảy thót lên
giường, quấn chăn.
Em nhớ lại mọi chuyện. Phải rồi, trước khi ngủ em vừa bị ông nội mắng.
Ông em là một chính trị gia nổi tiếng của Đại Hàn Dân Quốc. Từ nhỏ em đã là cô công chúa nhỏ trong cuộc sống danh giá của gia đình. Ấy vậy nhưng Bell chưa hề thấy vui thích vì điều này bởi em luôn bị nhốt chặt trong
nề nếp thượng lưu ngột ngạt, cổ hủ.
Cuộc sống quanh em có quá nhiều nguy hiểm vây quanh. Mọi thứ đều có thể
là tác nhân xâm hại đến sự an toàn của em. Chính vậy mà cô thiên kim bé
nhỏ luôn được bảo vệ nghiêm ngặt. Điều này làm em chán ngán vô cùng.
[ Con không được phép rời khỏi Hàn Quốc. Quên đi thằng nhóc tên Prince
đó đi! Cậu bé đó không có thật đâu con! Đừng tưởng tượng hão huyền nữa
mà! Đứa cháu khốn khổ của ông!'>
Bell lắc đầu nguầy nguậy. Em nhớ tới lời ông đã nói. Ông nói về Prince - người bạn thuở bé thơ của em. Cậu bé đẹp như thiên thần hằng sâu trong
ký ức của em, làm sao ông lại có thể nói là Prince chỉ nằm trong trí
tưởng tượng của em được chứ?
Không đâu! Prince tồn tại thực sự. Cậu bé đã hứa sẽ mãi là hoàng tử của
Bell mà! Em đã hứa với cậu. Thế mà giờ đây em và cậu đã mất liên lạc với nhau hoàn toàn. Bell muốn về Anh Quốc để gặp lại Prince. Em nhớ Prince
rất nhiều!
_ Prince ơi! Bell nhớ Prince lắm! - Cô bé ủ dột thì thào. Ngón tay trắng nhỏ chạm vào chiếc lắc bạch kim trên tay. Trên đó, một chiếc giày thuỷ
tinh nhỏ xíu vẫn rạng rỡ bung ra thứ ánh sáng nhã nhặn, tinh tế. Đó là
món quà ông đã tặng cho em, cũng là kỷ vật duy nhất để em tìm ra Prince.
Chiếc lắc rung rinh trên cánh tay bé con. Nỗi nhớ của em về người bạn
thuở bé càng da diết. Nỗi cô đơn đeo bám lấy em càng nhiều. Em nhớ cha
mẹ nữa! Ông nói cha mẹ đã đi công tác ở một nơi rất xa. Đi lâu lắm.
Không biết khi nào họ mới về. Em nhớ họ lắm lắm! Cha mẹ đi công tác ở
đâu mà lâu quá? Sao họ không gửi thư hay gọi điện về cho em? Họ không
nhớ em sao?
Ám ảnh bởi giấc mơ quái dị vừa rồi. Linh cảm cực kì xấu. Tự dưng em thấy lo lắng, bồn chồn vô cùng. Em thấy sợ! Một nỗi sợ len lén vô hình ngấm
vào đầu óc non nớt của đứa trẻ tội nghiệp.
Cha mẹ em ở đâu? Prince ở đâu? Tất cả đâu mất rồi? Sao chỉ có mình em
trong căn phòng trống trải này? Em nhớ tất cả! Em muốn gặp họ.
Bell một lần nữa bước xuống giường. Lần này em mang dưới chân một đôi
dép lê dày chống lạnh. Em khoác thêm một chiếc áo len lên người. Lặng lẽ đứng trước tấm gương.
Tuyết ngoài trời rơi ngập đất, phủ lên những ngọn cây cao, để cho mọi
quang cảnh đều trở nên trắng toát. Không khí lạnh bốc lên mặt kính chắn
với bên ngoài dần mờ đục, lốm đốm tuyết bám đầy.
Trước tấm gương bầu dục lớn hơn em, Bell đứng lặng nhìn chính bản thân
em hiện lên trong gương. Đó là một cô bé cao chừng 130 cm, có làn da
trắng. Tóc em dài quá lưng, đen nhánh, rất mượt. Em có một đôi mắt màu
xanh lục rất giống cha em, đôi mắt xanh thẳm như bao bọc trong sắc rừng
đêm hun hút. Chiếc mũi nhỏ nhỏ hồng lên, khò khè nghẹt vì lạnh. Sắc môi
em vốn cam mọng giờ nứt nẻ, khô ráp, đỏ hồng vì thời tiết khắc nghiệt.
Trong người em nóng bức vô cùng. Cổ họng nóng ran. Đầu đau nhức, âm ỉ
nóng như phát sốt. Sắc mặt Bell phờ phạc, người rã rời. Em sắp phát bệnh rồi!
Chiếc váy trắng chấm tận gót chân, khoác ngoài chiếc áo len màu hồng
phấn trang nhã ôm lấy thân thể ốm nhom. Dù là tiểu thư nhưng em rất kén
ăn, kết cục trông em nhìn chẳng kém một đứa bé suy dinh dưỡng là bao
nhiêu, ngoài làn da luôn trắng như tuyết là trông em khá hơn vẻ khắc khổ của mình.
Bell chải sơ sài lại mái tóc. Em lặng người trong một tâm trạng u uất
của một đứa trẻ vừa bị người lớn mắng. Nhìn kĩ, mắt em vẫn còn sưng húp
lên kìa.
Em đảo mắt đến bên chiếc tủ kê đầu giường, những dãy khung hình kê với
nhau ngay ngắn như những binh sĩ đang duyệt binh. Cô bé đảo chân đến bên giường, mỗi bước chân của em đều run bẫy, mang nét yếu ớt đáng thương.
Cô nhóc nhỏ vớ lấy khung hình đẹp nhất đặt trên bàn.
Bàn tay còm nhom nây lấy khung hình lên. Xúc giác trên tay thoáng co rút lại vì chạm phải vật thể lạnh hơn nhiệt độ cơ thể em. Căn phòng không
bật máy sưởi. Chắc khung hình đã sắp đóng băng. Trông nó lạnh ngắt như
khi em giơ tay chạm phải tuyết ngoài trời. Cô bé ôm chầm lấy khung hình
trong lòng như muốn dùng ít hơi ấm ít ỏi của mình sưởi ấm vật đó. Gió
rít qua tấm kính kêu vi vu, len lẻn quấn vào thân thể nhỏ bé. Gương mặt
em chuyển sang đỏ hồng.
_ Hức! Hức! Cha ơi! Ông mắng con kìa! Mẹ ơi! Bell nhớ mẹ! Oa oa! Hức hức!
Thổn thức khóc, Bell bé nhỏ mang theo bờ vai mảnh khảnh run run. Em nhớ
cha mẹ mình. Và cái điều cực kì trẻ con của bất kì đứa nhóc nào vừa bị
người lớn quát nạt: em muốn mách người lớn. Cha mẹ đâu rồi? Em không có
ai vỗ về cả! Chỉ có mình em thu lu trong cái phòng rộng lớn này. Em
không biết mách ai. Bell đáng thương đang bị giam lỏng. Tội nghiệp thay!
Nước mắt long lanh rơi xuống mặt kính của khung hình, nhoè đi gương mặt
của mẹ em