Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328565

Bình chọn: 7.00/10/856 lượt.

thơ cô thiếu hẳn tình yêu thương của cha mẹ. Cha cô - một tiến sĩ
tài ba, người luôn là tấm gương để cô noi theo. Mẹ cô - một phụ nữ chuẩn mực, đoan chính, kiểu mẫu phụ nữ mà cô luôn hướng tới. Cả hai người,
hoàn hảo đó chứ.

Một gia đình danh giá và khuôn phép đẹp như mơ ấy lại sớm hoang tàn bởi
bi kịch. Nếu như...không có vụ tai nạn thảm khốc cướp đi hai đấng sinh
thành ấy thì ắt rằng hiện tại cô sẽ là cô gái hạnh phúc biết là bao.

Nhún chân đứng thẳng sau những phút cho cơ bắp chân nghỉ ngơi một thời
gian trên ghế đá, cô gái bé nhỏ đảo bước tới gần những đứa bé xinh xắn.
Đôi mắt háo hức muốn thu nhỏ cơ thể trở lại bé con để thoả thích trượt
dài trên những chiếc máng nhiều màu sắc. Giờ đây, cô chỉ còn đặt mình
lên xích đu hay bập bênh. Nhưng bập bênh luôn đòi có hai người chơi,
không ai chơi với cô cả. Chả nhẽ lại phải túm đầu một người vệ sĩ đang
lũi thũi bảo vệ cô từ phía xa lại đây chơi cùng cô? Buồn cười!

Xích đu - những cú tung người lên không trung cho người ta cảm giác như
chim trời. Đánh đu thật cao. Như chim bồ câu lượn vòng tươi đẹp. Muộn
phiền sẽ tan theo gió. Rã vào mưa bay. Được nắng hong khô. Và nụ cười sẽ bình yên như mây trắng ngần.

Cuộc sống là một món quà tươi đẹp. Món quà có lẽ là một hộp sáp màu. Nếu bạn vẽ nét bằng cây sáp xanh lam: trong đôi mắt bạn, thế giới luôn tràn ngập hi vọng. Nếu bạn đang cầm cây bút hồng, bạn đang sống trong khu
vườn mộng mơ ngọt ngào. Và màu lục tượng trưng cho sự sống căng tràn.
Nhưng nếu, bạn cầm cây bút xám, thế giới của bạn cũng xám xịt. Bạn nghĩ
trên tay là cây bút đen, đó là tuyệt vọng, mụ mị, u tối. Bởi vậy, hãy
lựa cho mình một cây bút phù hợp. Đừng để cuộc sống mình được vẽ bằng
những nét xám đen u ám. Kì Thư đang cầm cây sáp màu vàng, cuộc sống của
cô là một màu nắng tươi đẹp, ấm áp và rạng rỡ. Mong cô sẽ vẽ nên một bức tranh thật đẹp đẽ bằng cây bút của mình.

Cô đánh đu, gió bay vù kéo theo đuôi tóc bay bay. Nụ cười vui thích. Trong nụ cười đó vẫn chưa mang chút vẩn đục.

Vì cô, cũng như cô gái chốt hạ của ván cờ đều là những thiên thần tinh
sạch. Vốn, cô vẫn là một quân cờ quan trọng chả kém cạnh. Nếu thiếu cô,
đúng là một trò chơi thiếu đi sự trau chuốt và hoàn hảo.

Lũ nhóc tì bu quanh cô gái xinh đẹp. Không khí khá dạn dĩ, chưa lâu sau, bọn nhóc cùng cô đã hoà nhập thành một nhóm ồn ào một góc công viên. Lũ nhóc cùng cô nắm tay thành một vòng tròn, đảo bước đều để chơi trò bòn
bon - trò chơi dân gian cô vừa học được từ lũ nhóc.

Mọi người dõi mắt theo ước chừng mươi người có đến tám, chín người phải
bật cười tự nhiên vì khung cảnh quá tươi sáng, tràn ngập niềm vui. Ánh
sáng xuyên nhẹ đáp vào từng khóm lá u xụ. Gió cũng cười. Mây cũng cười.

Phía xa, một đầu bút chì chuyên chú lả lướt nền giấy trắng. Những nét
cong sắc sảo kết hợp cùng nét đánh chì thành mảng sáng tối điêu nghệ
loang dính vào nhau trở thành một bức tranh đẹp mắt. Tài nghệ người vẽ
khéo léo thật! Nụ cười trong trẻo của cô gái như được gọt giũa trong
khuôn môi màu cam mọng, đóng dấu rõ ràng trên trang giấy của chàng trai
đang say sưa vẽ vời.

Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt trái xoan kiều diễm chợt tắt khi trông
thấy một ánh mắt cứ mãi dõi về phía mình. Vỗ về lũ trẻ tiếp tục chơi
đùa, Kì Thư bỏ qua cuộc vui để truy vấn con người đang mải miết nhìn
chăm chăm vào cô.

_ Anh có thể đưa bức tranh anh đang vẽ cho tôi không? - Cô gái đưa mắt
nhìn lấy bức tranh đang dần hoàn thiện trên nền giấy. Hình ảnh cô gái
đang cười rất tươi, nắm tay lũ trẻ xoay vòng, ánh mắt tít lại, nụ cười
trẻ trung đó khiến bất cứ ai vô tình liếc mắt một lần nhìn thấy đều phải "say".

Chàng trai vẫn tiếp tục thoăn thoắt bàn tay hoàn thành bức tranh. Cậu
chẳng màng gì đến sự hiện diện của cô gái xinh đẹp bên cạnh, đặc biệt
hơn chính cô là người mở lời trước.

Mất kiên nhẫn, Thư mím môi, cố gắng lặp lại một lần nữa.

_ Phiền anh có thể đưa lại bức tranh đó cho tôi được không?

Đầu bút chợt ngừng lại, cánh tay xương xương trắng trẻo của chàng trai
giơ trên không, vẫn như đang vẽ, nhưng không hề chạm vào mặt giấy.

Cậu nghiêng đầu, cái cách đưa mắt đầy chất nghệ sĩ đảo nhẹ như ý cười bí ẩn. Giọng nói ngắn gọn, mơ màng:

_ Vì sao?

_ Vì cậu chưa xin phép tôi để vẽ ra bức tranh này.

Chân mày người thanh niên nhíu nhẹ, mái tóc cậu vàng nhạt, sau gọng kính đen là một đôi mắt lam ngọc của người phương Tây phóng khoáng.

_ Tại sao tôi phải xin phép cô?

Thư ngắm nghía kĩ bức tranh trên giá vẽ, thầm thán phục hoa tay của chàng trai tóc vàng, cô tư lự:

_ Anh chưa xin phép tôi đã tuỳ tiện vẽ tôi vào tranh. Tôi không phải người mẫu của anh.

Vòng môi mịn như một cánh hồng phấn cong lên, cách cười như châm biếm:

_ Wow, tôi đang vẽ về cô sao? - Bàn tay cậu lại tiếp tục đưa bút múa trên nền giấy trắng.

_ Nhìn từ mọi góc nhìn đến chi tiết, cô gái trong tranh giống tôi đến
99%. Phải không nào? - Thư kênh mặt, chàng trai trước


XtGem Forum catalog