Polly po-cket
Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328625

Bình chọn: 8.00/10/862 lượt.

ần. Em nhớ
không lầm đó chính là xe giao hoa tươi đến nhà em. Cách ba ngày họ sẽ
giao hoa một lần. Vì thế, các lọ hoa trong nhà luôn tươi mới. Phải lợi
dụng chiếc xe đó.

Em nhìn quanh, cảnh vệ đứng xa chiếc xe khoảng 10 m. Họ rõ ràng là không để ý sự hiện diện của nó. Được rồi! Bằng mọi giá em phải leo lên xe.

Tuyết đổ trên vai em nhè nhẹ. Bell túm lấy vạt áo dài vướng víu. Chiều
cao của em không thể nào leo vào đó dễ. Bell bắt trớn từ xa, dù sao em
đã học Nhu đạo được 6 năm, chẳng lẽ không học được vài chiêu bay nhảy để bắt chuồn chuồn, bươm bướm. Cô bé lấy hết sức, cẩn trọng dò xét, em
chạy vù ra, đạp lên bậc tam cấp cao sát chiếc xe và...

"VÙ...THÙM THỤP... PHỊCH!!!"

Cô bé đã nhảy phóc được vào thùng xe trần nóc phía sau. Giờ thì không ai phát hiện nữa! Ánh mắt tinh ranh hả hê, bụm miệng cười. Lúc nhảy lên xe dù làm chân em rách một vệt da như cô nhóc chả màng tới. Em chỉ muốn
trốn.

Thùng xe khá rộng, trong đó còn vài lẳng hoa chưa đem ra, có những bó
Tulip bao kín trong túi nylon nữa. Bell nhỏ bé phát giác sẽ nguy hiểm
nếu như người giao hoa phát hiện ra em. Em chui tọt vào tấm bạt lớn dệt
bằng sợi nylon đang phủ lên sau thùng xe, rút vào đây. Như vậy vừa chống được tuyết lạnh mà còn tránh luôn cả người lớn.

Cô thiên kim đắc ý, cười khúc khích. Em ở yên trong tấm bạt đó. Em nghe
được tiếng rục rịch, người giao hoa đã đem mấy lẳng hoa và bó Tulip đi.
Hồi sau, chiếc xe chầm chậm nổ máy, rời khỏi dinh thự của nghị sĩ Lee.

Thoát ra rồi! Bell mừng muốn hét lên. Em hí mắt ra, ngó lên cao. Ngôi
nhà chạy lùi sau xe, gió lạnh táp vào má em, tuyết nhẹ vẫn tuôn. Em trùm kín người lại, im lặng chờ.

Không biết bao lâu thì xe dừng. Người giao hoa có lẽ đã đi mất. Cô bé
Bell mở tấm bạt ra, ngó dáo dác. Đường phố Seoul mở ra trong mắt em, vẫn phồn hoa. Em nhìn phía sau, đó là một cửa hàng bán hoa rất lớn, gia
đình em chỉ nhận hoa ở đây, ngay từ hồi mẹ còn ở nhà. Bell đã từng cùng
mẹ đến đây mua hoa vài lần.

Em hớn hở, muốn nhảy xuống xe. Lần này, do quá gấp làm em té oạch xuống
nền gạch con sâu lót vỉa hè. Em nhăn nhó, phủi tay, tuyết ướt lạnh. Bell nhanh chân chạy khỏi đây trước khi những người biết mặt em phát hiện.
Cô bé co giò chạy biến.

Em chạy tới khi rã mệt, thở hắt. Giờ sẽ an toàn hơn nhiều. Em sẽ tìm đến những nơi cha mẹ trước kia thường đưa em đến. Lâu lắm rồi, em không nhớ nổi đường.

Dòng người đông đúc vượt qua em. Không ai biết em là ai. Họ vội vã, vô
tình. Mình em lạc loài trong tuyết trắng. Em thấy mình nhỏ bé vô cùng.
Em lang thang mãi. Chẳng biết đi đâu. Em cứ đi. Cứ đi. Đường xá lạ hoắc.

Tới khi cô tiểu thư bé con phát hiện một điều động trời: em đã bị lạc
đường. Giờ em chả biết đây là đâu. Em đã đi rất lâu. Chân em mỏi nhừ.
Tay lạnh buốt. Em lạc mất phương hướng rồi.

Đột nhiên, một hàng xe Lamborghini đen ồ ạt chạy tới từ phía xa. Cô bé
hoảng hồn, co giò chạy thục mạng vào một con hẻm nhỏ. Em biết rằng ở nhà đã biết việc em bỏ trốn. Những chiếc Lamborghini có ký hiệu của nhà
đang lũ lượt chạy khắp phố xá Seoul để tìm em.

Không thể họ bắt được em!

Cô bé chạy sâu vào con hẻm quanh co. Đường lúc đổ dốc, lúc lên cao làm
em tốn nhiều sức lực, mệt phờ. Em ngồi phịch xuống đất, thở hồng hộc.
Không khí thoát ra từ mũi và miệng biến thành khói trắng. Mệt quá!

Có tiếng chân, chầm chậm. Bell mệt, em thu người, cảm giác đầy nguy hiểm. Tiếng bước chân cứ gần tới em. Thình thịch.

Cô bé con đứng dậy, chân muốn rụng ra. Em ráng sức đi tiếp. Cảm nhận
tiếng bước chân kia mang một mối đe doạ kì lạ. Em bước. Tiếng chân cứ
đuổi theo. Em chạy. Tiếng chân chạy theo, không dừng. Hoảng loạn, em
linh tính có gì đó sắp xảy ra. Điềm báo rất xấu. Tiếng chân cứ thôi thúc phía sau, mỗi lúc một gần. Cứ tới. Cứ tới. Thể lực yếu ớt của em không
bì kịp. Em chạy. Chạy đến khi trước mặt là một mảng màu bế tắc. Ngõ cụt.

Tiếng chân chậm dần, dần dần đến bên em. Đến khi cô bé trông thấy rõ
ràng dáng hình người đuổi theo mình. Em sợ, đứng rúm ró. Người lạ tới
gần. Là đàn ông, mặc veston đen. Nhưng đó không phải cảnh vệ của nhà em.

Cô bé rút sát vào tường, giương mắt trẻ thơ nhìn người đàn ông lạ mặt.
Mồ hôi ướt khắp mặt. Em thở loạn. Tim muốn nhảy khỏi ngực trái. Mệt. Sợ. Cái cảm giác tự nhiên dần choán lấy tâm trí em.

Người lạ mặt khẽ nhếch môi cười, như người thợ săn vây được một con nai
tơ bé nhỏ. Bell hoàn toàn chẳng có sức phản kháng đối với bóng áo đen
đó.

Nụ cười đắc ý vẽ trên môi, tiếng nói ấy phát ra thấp trầm:

_ Bé con, làm gì chạy nhanh thế? Trách mày xui xẻo. Sớm đầu thai kiếp khác đi!

Bell trân mắt nhìn cái bóng lạ, tay bấu víu vào mảng tường nhám rêu xanh. Mắt em tròn xoe. Trống rỗng.

Giờ đây không còn gì để nói. Trước trán em, nòng súng dí chặt, chực chờ
vô tình mang đi tính mạng nhỏ bé rời khỏi thân xác kiệt quệ.

Những vệt rêu xanh bám đầy vào bộ móng tay nhỏ. Cô gái nhỏ đuối lả, em không
còn sức để chạy