Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328555

Bình chọn: 9.00/10/855 lượt.

mắt cô thật ngang
ngược. Thực sự là chàng trai đó đã vẽ cô mà!

_ Ừ, thì sao? Người giống người đâu có thiếu.

_ Anh! Đúng là ngang ngược không lý lẽ! - Cô nàng tiểu thư nổi đoá, cô
đã cố lịch sự lắm với con người này rồi. Kiên nhẫn cũng có mức độ của
nó.

_ Sao nào? - Chàng trai lai Tây tuấn tú bật cười, xoay cổ nhìn qua cô.
Cái chiều cao 1m80 khiến cậu phải cúi thấp đầu nhìn xuống cô gái mới
đứng gần tai mình một chút. - Cô ấm ức điều gì?

Kì Thư vuốt lại đuôi tóc hơi bị rối do vừa mới có một cơn gió thổi ngang qua. Cô lườm nhẹ vì nụ cười khiêu khích chàng trai.

_ Vậy đây là ai? - Cô cười khẩy. - Hãy cho tôi gặp cô gái trong tranh.

Nét bút lại dừng ngang, ngón tay búng búng nhẹ. Cậu nhìn thẳng vào cô,
thản nhiên như đang nghe một chú vành khuyên hót bên tai, chẳng nao
núng.

_ Tôi vẽ những thiên thần.

_ Thiên thần? - Thư mở to mắt. - Đâu? Thiên thần đâu nào?

Nắng rọi ánh mật trên giá vẽ, nụ cười trong tranh sống động như là một bức ảnh chụp lại từ dòng máy ảnh công nghệ cao.

Đôi mắt xanh lam nheo nheo lại sau gọng kính tri thức, chàng trai vu vơ:

_ Chỉ cần vẽ thêm sau lưng họ một đôi cánh thì họ sẽ bay đi mất.

Cô gái tóc nâu tò mò:

_ Bay đi đâu?

_ Về thiên đàng. Nơi họ đã ra đi. - Cậu nói. - Tôi không vẽ thêm cánh vì không muốn thiên thần bay mất.

Tự dưng, trên khuôn mặt trắng hồng xuất hiện một nụ cười như có như không.

_ Tưởng tượng phong phú quá nhỉ? - Cô cợt.

Mái tóc vàng nghiêng xiên, đáy mắt dò xét.

_ Theo cô, sao mới là một thiên thần?

Cô gái đi vòng qua giá vẽ, bức tranh đã sắp hoàn tất, những nét chì cuối cùng đang tỉ mẩn trau chuốt lại gương mặt của những "thiên thần" trong
tranh.

_ Thiên thần à? Là sinh vật được mệnh danh là trong sáng, thánh thiện,
không chút vẩn đục. Họ tinh sạch. Và họ ở cạnh Chúa, tại thiên đàng. Họ
không biết âu lo, muộn phiền. Cuộc sống của họ ngập tràn những sắc trắng thuần khiết. Thiên thần là sinh vật đem lại nụ cười cho con người. Và
họ không được phép yêu - thứ tình yêu nam nữ.

_ Theo suy nghĩ của cô, tại sao thiên thần không được phép yêu? - Ánh mắt lam nhìn cô, mang phần thú vị.

Thư mỉm cười, nói như đang oán.

_ Vì Thượng Đế không cho phép. Nếu thiên thần yêu một ai đó thì họ sẽ vĩnh viễn không thể trở lại làm thiên thần.

_ Khổ tâm thật ha, nếu như vậy họ chỉ còn hai con đường để lựa chọn.

Cô gái nói:

_ Ý anh: Một là họ sẽ mãi rơi vào kiếp luân hồi không hồi phục thân
phận; hai là có thể họ sẽ hoá thành quỷ dữ và mãi chịu kiếp đoạ đày ở
địa ngục. Đúng không?

Chàng trai lai tuấn tú dừng bút, nhìn cô, cười mị lãng tử khiến người ta phải bạt vía.

_ Đúng thế thì sao? Tôi vốn đâu phải thiên thần, đâu phải sợ điều đó. Tôi nghĩ...cô mới là người phải cân nhắc với điều đó.

Kì Thư hỏi, tiếng nói căng tràn như khúc nhạc của ve gọi hè.

_ Sao tôi phải cân nhắc?

_ Vì cô là một thiên thần. - Cậu đáp, rành mạch, tự nhiên.

_ Tôi? Tôi là thiên thần. - Cô tiểu thư xinh đẹp chỉ tay vào chính mình, ngờ vực. - Ha ha, sao anh lại nghĩ thế?

Để bút chì lại trên giá, chiếc áo chemise trắng bật sáng làn da châu Âu trắng trẻo, cánh môi hồng lại nhoẻn lên, đầy hàm ý.

_ Vì...trên người cô...có "mùi" của thiên thần. - Cậu nghiêng đầu. - Một thiên thần ngây thơ.

Cô gái nhíu mày, vẻ phớt lờ.

_ Haizz! Cái cách tán tỉnh của anh đã cũ rích rồi!

_ Ha ha ha! Cô nghĩ... Tôi đang tán tỉnh cô? - Anh chàng chắp tay sau
lưng, lại cúi thấp đầu hơn để nhìn thẳng vào khuôn mặt kiều diễm kia. -
Lý do gì?

Bức tranh đã hoàn tất, muôn góc nhìn chỉ đều để người ta thừa nhận: hoàn hảo. Có vẻ...cô gái đứng bên cạnh cậu muôn phần hoàn hảo hơn.

_ Có lẽ là do cậu đã...thích tôi. - Thư nói, cợt đùa.

Áo chemise vân vê những ngón tay dài đẹp lên mặt giấy, nhướn mắt.

_ Hình như cô quá tự tin rồi! - Cậu lắc đầu, bĩu môi. - Tôi không có hứng thú với cô đâu!

_ Ăn nói phũ phàng vậy? - Cô rấm rứt. - Tôi luôn tự tin về sức hút của
mình. Anh nói thế sẽ làm tôi tổn thương. - Không nhịn được nữa, cô cười
phá lên. - Ha ha ha, đau lòng chết đi mất!

Cậu họa sĩ lãng tử cũng bật cười, cô gái này thật thân thiện. Cậu tháo bức tranh trên giá xuống, cuộn tròn lại trên tay.

_ Hì hì, mức độ tổn thương của cô nghiêm trọng đến mức nào vậy?

_ Ừm... Tôi bắt anh phải đền bù bằng vật chất. - Ánh mắt Phạm Kì Thư sáng lên, lém lỉnh.

Màu tóc vàng lao xao rung nhẹ, chàng trai lắng nghe.

Cô tiếp tục nói:

_ Tôi muốn... Anh tặng tôi bức tranh này để đền bù thiệt hại tinh thần cho tôi!

_ Cho hả? - Cậu trợn mắt. - Tôi đã mất cả buổi sáng để vẽ đấy!

_ Đi mà! Tôi thích bức tranh này lắm! Tặng tôi đi nhé! - Cô gái nũng nịu năn nỉ. Đứng trước một cô gái đẹp thì khó lòng chai cứng với điệu bộ dễ thương này.

_ Hì hì.


80s toys - Atari. I still have