
ao có thể nói Đường Thi hoàn hảo được trong khi cô ấy là
người gieo giắc nỗi buồn vào lòng anh. Nếu là người hoàn hảo, cô ấy chắc chắn sẽ không nhẫn tâm như vậy.
- Cô ấy rất đẹp! - Quang Anh nói trong ánh mắt mông lung, hình
ảnh của Đường Thi cũng theo đó mà ùa về trong tâm trí - Anh có biết Đát Kỉ của Phương Đông chúng tôi không?
Micheal cũng mơ màng nhớ về một bộ phim của Trung Quốc mà mình đã xem. Đát Kỉ - Trụ Vương phải không nhỉ?
- Tôi có biết qua bộ phim mà đứa em đi du học của tôi gửi về. Cô ta có phải là một con cáo thành tinh không?
Quang Anh gật đầu:
- Đúng. Vợ tôi là như thế đó!
- Vợ anh là cáo ư?
(>.<)
Dù có biết ngoại ngữ thì sự bất đồng cũng vẫn là những tảng băng nổi với Quang Anh. Anh xua tay nói:
- Không! Ý tôi muốn nói rằng: Vợ tôi quyến rũ và ma mị như vậy đó. Cô ấy cũng tinh ranh chẳng kém gì một con cáo. Nếu như
Đát Kỉ có chín đuôi thì tôi dám chắc vợ tôi có lẽ có muôn
vàn cái đuôi.
Michael càng ngày càng bị Quang Anh thu hút bởi câu chuyện thật thật giả giả này.
Quang Anh tiếp tục;
- Tôi thường cho rằng cô ấy là Đát Kỉ tái thế. Cô ấy làm tôi
phải say mê, phải yêu đắm đuối cái dáng vẻ lả lướt, quyến rũ
và tinh ranh của cô ấy. Rồi cuối cùng lại nhẫn tâm đá tôi một
cái bay xuống tận địa ngục khổ đau.
- Ồ! Anh không có lỗi gì sao?
- Một chút.
- Cô ấy là người có lỗi nhiều hơn sao?
- Không hẳn.
- Hai người chia tay là có kẻ thứ ba?
- Không hề.
- Thế chắc hai người phải yêu nhau lắm nhỉ:
- Tất nhiên.
Michael cứng họng. Những gì mà Quang Anh nói cho thấy rằng
chuyện "cơm gạo" nhà anh ta vẫn còn rất tốt. Vậy tại sao lại
sắp li hôn? Có phải thấy anh đáng thương nên nói vậy cho anh
được vơi nhẹ nỗi lòng không? Thế là không cần hỏi thêm gì nữa, Michael càng ngày càng thấy Quang Anh như một vị thánh nhân.
Thấy anh đau khổ nên ban cho anh chút ánh nắng dễ chịu. Người
Châu Á đúng là tốt thật!
Đường Thi cả ngày hôm nay chỉ ngồi lì trong phòng. Ai vào cô
cũng quát tháo, mắng mỏ. Kể cả Liêu Tuấn và An Hợp cũng bị
cô to tiếng nặng lời.
Đường Thi là "đệ tử ruột" của An Hợp, cô như thế nào bà là
người hiểu rõ nhất. Trong lúc này, lúc mà tâm trạng của cô
đang bị loãng rồi lại đặc đột ngột...bà cũng biết hết. An
Hợp thở dài đứng ngoài cửa phòng nói vọng vào:
- Đường Thi! Chúng ta nói chuyện một chút chứ?
Im lặng.
- Con không muốn nhìn mặt cả ta nữa hay sao?
Im lặng.
- Con học ở đâu cái tính giận cá chém thớt như vậy?
- Dì biết con giận ai mà nói con giận cá chém thớt? - Như bị
xuyên một mũi tên vào trái tim đen, Đường Thi phản công kịch
liệt.
An Hợp đứng bên ngoài cười gian xảo. Xem ra để huấn luyện Đường Thi đạt đến trình độ đỉnh cao như bà thì còn là một chặng
đường dài. Con cáo "ngây thơ" đã sập bẫy của bà rồi.
- Sao lại không biết! Ta còn biết con vì sao mà không muốn có
thai với Quang Anh. Con quên ta là ai rồi à? Quên ai đã dạy dỗ
con phải trải đời như thế nào rồi sao? Quên ta dạy con thành
một người con gái quyến rũ và mạnh mẽ như thế nào rồi hay
sao? Quên ta có thể nhìn thấu tim gan con được rồi hay sao? Đường Thi, con có biết mình đang ủy mị và yếu đuối đến đáng ghét
như thế nào không? Nếu không nói chuyện với ta, ta sẽ có cách
trị con.
Từ một giọng nói nhẹ nhàng, An Hợp cho lên volum dần dần và
cuối cùng là nó thành những tiếng súng liên thanh bắn liên
tiếp vào tai Đường Thi khiến cô không thể không ra mặt.
Khi Đường Thi ra mở cửa, An Hợp đã cười hiền hậu ngụy trang:
- Tốt lắm. Con không phải là cái dạng bất trị như thằng con trai ta.
Đường Thi không đáp. Mở cửa xong cô chỉ đi lẳng lặng về giường và nằm vật xuống đó.
An Hợp cũng đi đến theo, bà ngồi xuống mí giường rồi vuốt tóc cô. Nhẹ nhàng như tình cảm của một người mẹ dành cho đứa con
gắn với từng khúc ruột của mình. Bà nói:
- Đường Thi. Mẹ con ở nơi ấy đang rất hạnh phúc. Con có biết không?
-...
- Hồi mang thai con, bà ấy đã vui đến nỗi xoa đi xoa lại cái
bụng đến đỏ cả tay - nói đến đó, An Hợp chợt nở một nụ
cười. Hình ảnh người phụ nữ ấy hiện về, người phụ nữ khiến
bà cảm thấy ghanh tị ngay từ lần đầu gặp. Sau này, dù có cố
gắng bao nhiêu thì An Hợp vẫn thấy mình không thể bằng được
một gó