
c của người phụ nữ đó - Mẹ con là một người vô cùng
đặc biệt. Bà ấy không sợ bạo lực, không sợ cường quyền. Tính
tình khẳng khái, cương trực. Bởi thế mà bố con mới yêu bà ấy
ngay từ lần đầu tiên gặp. Khi bố mẹ con nghe bác sĩ cho biết
rằng bà ấy đã cớ thai, con có hiểu nổi niềm hạnh phúc của
họ không? Đến dì cũng cảm nhận được. Lúc đó, dì chỉ dám
đứng một góc để che giấu đi phút yếu đuối của bản thân, dì
đã vụng về đưa tay lên lau vội vàng giọt nước mặt sắp trực
trào...một mình. Cả Đông Bang hội ngày đó vui như mở hội.
Những bữa tiệc say sưa tối ngày, những tiếng cười đùa, hạnh
phúc hồi đó không bao giờ thiếu vắng. Tuy là xã hội đen, là
những người mà xã hội không muốn dính lứu, nói thẳng ra thì
chúng ta là người xấu. Nhưng dì và các chú khác trong hội vẫn đi chùa cầu nguyện cho mẹ con và con được bình an. Vẫn xin
những lá bùa nhỏ để lần chào đời của con được suôn sẻ. Con
đã hiểu được tình cảm của chúng ta rồi chứ? Cho dù là gái
hay trai, chỉ cần nghĩ đến đứa con của Liêu Tuấn là ai nấy đều cảm thấy như có nguồn sinh khí mới mẻ chảy trôi trong lồng
ngực. Thích thú và mong chờ lắm con biết không? Sau đó, đến
ngày cuối cùng mang thai con. Mẹ con đã chủ động đến bệnh viện trước giờ chuyển dạ, bà vui vẻ nói đùa với từng người rằng: Hãy chuẩn bị quà để đón chờ mầm non sắp sửa ra đời của Đông Bang hội. Rồi bà lên xe và đi đến bệnh viện. Nhưng ông trời
đúng thật là không có mắt, cho dù trước đó mẹ con là người
như thế nào, có hoàn hảo và tốt đẹp đến đâu thì cũng bị bàn tay ông ta dìm xuống đáy địa ngục. Mẹ con đẻ khó, lúc sinh,
động mạch bị vỡ, dẫn đến băng huyết và đã qua đời ngay khi con cất tiếng khóc đầu tiên đón chào cuộc sống. Điều này con
cũng biết có đúng không? Liêu Tuấn sau khi nghe tin xấu này đã
không đứng vững, ông ấy lồng lộn lên như một con thú dữ, đập
phá cả bệnh viện khiến công an và bảo vệ phải can thiệp. Còn
toàn thể Đông Bang hội, từ một không khí tươi mới, mong chờ đã
biến thành một cái nhà tang đau thương và ngập tràn nước mắt.
Ta là người bảo hộ của con cho nên được vào phòng đẻ. Cảnh mẹ con vật lộn với những cơn đau đến ta cũng không thể nào quên
được. Khi máu còn không ngừng tuôn ra, mẹ con đã trân trối nhìn
ta rất lâu rồi nói một lời cuối cùng. Lời nói đó, dù có
muốn lấy tay gạt đi ta cũng không thể nào gạt được. Nó như một trách nhiệm được đặt lên vai ta vậy. Câu nói đó là "Hãy giúp
tôi". Đường Thi, mẹ con đã cầu xin ta trong những phút giây giành giật với từ thần. Bà ấy dù có chết cũng chỉ nghĩ cho con
nên hãy trân trọng nó. Ta lúc đó chỉ biết gật đầu, ngay đến
một lời nói dù tốt dù xấu cũng không thể thốt được ra. Chiếc máy quay trong tay chợt trở nên nặng nề và đầy áp lực. Và
thế là...khuôn mặt của mẹ con chỉ còn lại trong cái máy quay
nặng nề ấy. Còn thực chất khuôn mặt hiền hậu đã không còn
nữa rồi. Ta nói những lời này là muốn con dũng cảm như mẹ
con, đừng vì sợ hãi mà làm mình trở nên đáng ghét như vậy.
Nói đến đây, Đường Thi vội vàng giữ lấy ngực mình như giữ lấy từng cơn đau thắt đang không ngừng co giật trong tim. Tiếng nấc
của cô như những mũi dao sắc bén xé toạc không gian giữa hai
người. Sao cô lại không biết cơ chứ? Rất rõ là đằng khác. Dù
tất cả đều không cho cô xem cuộn phim quay khuôn mặt mẹ cô lúc
sinh thì cô cũng tò mò và đã trốn ra một góc bật lên xem. Hồi đó cô mới 14 tuổi thôi. 14 tuổi đầu, cô đã được nếm trải nỗi
đau mất mẹ chỉ qua một cuộn phim nhỏ bé và hình ảnh không hề
rõ nét. Khuôn mặt mẹ cô đã in hằn vào trong cô như đóng dấu lên đó, như mở bung ra nỗi chán chường và căm ghét chính bản thân
mình. Còn cả nỗi sợ hãi nữa...mãi mãi, mãi mãi cô sẽ không
quên được.
- Dì An Hợp! Đừng nói nữa. Con không muốn nghe.
An Hợp thấy Đường Thi bịt chặt hai tai lại và lắc đầu như điên
dại thì chỉ bất lực khóc nấc theo. Đường Thi vốn là một đứa
trẻ tội nghiệp, cho dù đã lớn thì cô vẫn chỉ là một đứa trẻ trong mắt bà. Bà phải làm sao? Phải làm sao mới có thể kéo
cô ra khỏi nỗi sợ hãi và sự dằn vặt của bản thân đây? Đến bà cũng bất lực rồi.
- Đường Thi. Những gì con chưa biết thì dì cũng cho con biết
rồi. Nếu con biết sử dụng trí thông minh và sự cứng rắn của
mình đúng lúc thì dì tin con sẽ vượt qua nó. Hãy dũng cảm mà đối mặt. Giống như những gì mà ta đã dạy con: Chiến đấu với
nỗi sợ hãi là một trò chơi mạo hiểm. Con hãy chứng tỏ mình
là