
ời.
Đường Thi tắt máy tính đi, cô đã thấy mỏi mắt rồi. Nhìn mãi
vào một hình ảnh vừa chán mà vừa hại mắt, chi bằng tắt đi
và nhìn những cảnh vật khác còn hơn.
Bất giác, cô vơ lấy điện thoại và gọi điện cho bố.
- Con gái, có chuyện gì không?
Đường Thi áp điện thoại vào tai rồi dùng vai để giữ. Hai tay còn lại mở rủ chọn quần áo. Cô nói:
- Bố có rỗi không? Con có chuyện muốn nói.
Tại phòng họp của Tòa Nhà Vàng.
Hương trà bốc lên, vất vương mùi hương trong không gian khiến người ta có cảm giác thư thái và dễ chịu.
Liêu Tuấn cảm thấy con gái ông hôm nay hơi lạ. Chẳng nhẽ nó
cũng bị trĩ như chồng nó? Không. Trông dáng ngồi nó vẫn còn
rất bình thường. Thế là ông vứt bỏ cái ý nghĩ điên rồ kia đi. Rồi lại bắt đầu chăm chăm nhìn con gái.
- Bố! Bố đừng có nhìn con như vậy nữa. Rồi bố sẽ biết nguyên nhân ngay thôi.
Liêu Tuấn bị phát hiện vội ngước mắt nhìn sang hướng khác rồi lại đưa tách trà lên miệng khẽ nhấp một ngụm. Con gái ông vẫn tinh ý và nhạy cảm như ngày nào. Nó giống y mẹ nó, ông không
bao giờ thoát khỏi đôi mắt của hai người.
Ông nhớ lại ngày xưa, khi mà lần đầu gặp mẹ của Đường Thi.
Lúc đó, anh em trong bang hội vừa oanh tạc một bữa về. Thời
đó, ông vẫn còn phong lưu và khí chất lắm. Tuy rằng bây giờ nó cũng chẳng mai một đi nhiều. Đi qua ban công nhà mẹ Đường Thi,
rất hùng dũng. Theo như ông nghĩ thì có vẻ như ai đứng trước
ông đều phải nhún nhường và chỉ dám nhìn ngón chân vô tri để
nói chuyện với ông. Thế mà, mẹ của Đường thi...bà ấy dám hất cả một chậu nước vào người ông. Ừ thì cứ cho là lúc đó bà
ấy vừa phơi quần áo xong và không để ý gì đến bên dưới. Nhưng
ít nhất, khi hất nước vào người Liêu Tuấn ông cũng phải chạy
xuống mà dập đầu xin lỗi chứ. Đằng này, bà ấy rất to gan,
đứng ở trên, giả vờ có lỗi rồi nói mấy câu cho gọi là:
- Ấy chết. Anh ở dưới đấy à? Xin lỗi nhé!.
Phải, bà ấy xin lỗi đơn giản vậy thôi. Nhưng cũng làm ông sôi
máu. Thế là ông liền ngẩng mặt lên quát, định làm cho bà ấy
sợ quá mà phải xin lỗi ông thật lòng:
- Cô có biết tôi là ai không?
Một ánh mắt lướt qua người ông khiến ông thổn thức. Lúc đó,
ông đã thầm ước có bà ngay lập tức. Tuy nhiên, đằng sau ánh
mắt đó, lại là một câu nói khiến ông chỉ muốn san bằng cả
ngôi nhà của bà ấy.
- Sao lại hỏi lạ thế? Đến đứa trẻ ba tuổi nó còn biết mình
là ai, anh ngốc đến nỗi bản thân là ai cũng không biết hay sao
mà hỏi tôi?
Đó là người đầu tiên dám cãi lời ông không suy nghĩ. Hơn nữa,
lại không nhìn ngón chân mà đối đáp. Bà ấy hoàn toàn nhìn
thẳng vào mắt ông.
Chỉ tiếc rằng, mệnh của bà quá ngắn. Bà ấy đã bỏ ông để đi
về thế giới vĩnh hằng kia. Nơi mà chẳng có ai là nhất cả.
Liêu Tuấn bị kéo hồn lại bởi câu nói của con gái.
- Bố! Quang Anh không phải vào miền trong để chữa bệnh đâu ạ.
Liêu Tuấn mở to mắt để biểu thị sự ngạc nhiên. Rồi ông lại đưa tách trà lên uống và hỏi một câu hết sức ngớ ngẩn:
- Thế hóa ra là ở ngoài này chẩn đoán nhầm bệnh à?
Đường Thi thở dài. Cô cứ tưởng người đặc biệt trên đời này
chỉ có mình cô, ai ngờ, người thân cận nhất là bố cô cũng bị
nhiễm.
- Không ạ! Anh ấy đi công tác.
Liêu Tuấn vội "à" lên một cái. Vẻ mặt của ông hoàn toàn bình
tĩnh, không có vẻ gì giống như trong trí tưởng tượng của cô.
Đường Thi vội thở phào nhẹ nhõm. Xem ra cô đã quan trọng hóa
vấn đề rồi.
Nhưng câu nói sau cùng mới là một câu nói đã được bố cô đúc kết từ rất nhiều âm khí mà ra:
- Nó không vừa lòng ở con điểm nào hay sao mà phải đi công tác lâu như vậy? Có cần bố phải ra mặt không?
Đường Thi nhíu mày:
- Bố. Bố đừng hiểu nhầm. Quang Anh là giám đốc, dự án còn
rất nhiều...bận rộn luôn bám lấy anh ấy. Với con, anh ấy đã
cố gắng dành nhiều thời gian lắm rồi đấy. Và...
Liêu Tuấn cảm thấy điều quan trọng nằm ở vế sau của câu nói này. Cho nên ông nheo đôi mắt chờ đợi.
Đường thi nuốt nước bọt cái ực rồi mới nói:
- Thực ra...Quang Anh luôn rất sợ bố. Anh ấy bị áp lực tinh
thần nên mới phải vào trong ấy. Cho nên, con muốn sau này, nếu
như con không nói đến thì xin bố hãy để cho chúng con được sống thoải mái.
Liêu Tuẩn biện hộ cho lời buộc tội ngầm của con gái:
- Ơ hay! Bố có làm gì đâu? L