
́i những gì? Nói anh
ruồng bỏ cô ta hay nói anh bạo hành cưỡng bức cô ta?
- Vâng!.
- Ta hiểu. Dạo này rất nhiều người bị như vậy?
Quả nhiên là nói hết. Muốn bảo anh đã đến thời kì quá độ
của những ông chồng đây mà. Phải, anh đã không thể chịu nổi cô
ta nữa rồi.
- Bố hiểu sao?
Liêu Tuấn thở dài ra vẻ thông cảm:
- Ta hiểu chứ. Tam ngày xưa cũng có bố bị như thế này. Tuy chưa bao giờ chịu nhưng ta hiểu nỗi đau của con.
Thiếu chút nữa là Quang Anh quỳ rạp trước cái điện thoại của
mình. Rồi lệ nóng quang tròng để biểu thị cảm xúc của mình.
Anh muốn nói "xin cảm ơn! Thành thật cảm ơn, đời đời cảm ơn và suốt kiếp cảm ơn!".
Nhưng anh còn chưa kịp nói những lời sướt mướt như vậy thì bố
vợ đã tương cho anh một viên sỏi to bằng đầu ngón tay. Chỉ bằng đầu ngón tay, nhưng chia tỉ lệ, khi vào lỗ tai thì nó bằng
cái gì đây hả trời?
- Y học bây giờ rất phát triển. Bệnh Trĩ cũng coi như cảm cúm
thông thường thôi. Chỉ là hậu phẫu thuật, có hơi khó chịu và
đau đớn một tí. Con cố chịu đựng nhé! Vào tận miền trong để
chữa chắc là bệnh tình cũng không phải là nhẹ nữa rồi. Đi
một tháng nữa thì ta lại càng hiểu. Cố lên, ở ngoài này ta
và Đường thi luôn luôn ủng hộ con.
Quang Anh nghe xong khóc thật. Đúng là có hai giọt nước nóng
hổi sắp trào ra khỏi mắt nhưng lời nói định thốt ra thì tắc
nghẹn lại vì cục tức chắn trước cổ.
Còn Liêu tuấn thì vẫn ngu ngơ:
- Sao thế con rể? Thôi, nếu mệt thì con cứ chữa trị đi, ta không làm phiền nữa nhé.
Rồi tiếng tút dài vang lên. Quang anh mím môi kiềm chế từ từ
tắt điện thoại đi để chuẩn bị cho chuyến bay. Lời anh muốn nói bây giờ nhất vẫn là những câu cảm ơn vừa nãy. Chỉ là lí do
bị thay đổi tí chút: Cảm ơn vì đã không làm anh chết nghẹn vì tức.
Anh còn lẩm bẩm thêm vài câu:
- Đường Thi. Được lắm, tôi đã nói như vậy rồi mà cô vẫn không
chịu hối lỗi. Không chịu tỉnh ngộ. Lại còn lôi tôi ra làm trò
cười. Cô cứ đợi đấy. Tôi đi hai tháng cho cô xem. Dù gì công ti
cũng có dự án trong này. Tôi nói là làm.
Sự thực là như thế này.
Đường Thi bị bố hỏi về Quang Anh nhưng nào dám nói là anh ta
bỏ cô đi một tháng. Công tác thì công tác, cũng không thể vứt
vợ ở nhà lông bông lâu như thế. Dễ gây ra bệnh về sinh lí. Thế
cho nên, trước ánh mắt sắp sửa rực lửa của bố, cô đành nói
dối là Quang anh đi chữa bệnh.
Như đã nói, đầu óc cô vốn không bình thường, ý nghĩ lại rất
mập mờ và đen tối. Cho nên, đến cái bệnh nghĩ ra cũng hết sức đen tối và không bình thường: Trĩ.
Cô có muốn như thế đâu, ai ngờ bố cô lại nhiệt tình sinh ra
hỏng chuyện. Từ bé tí lại chuyển hóa to đùng câu chuyện khiến cô chỉ biết nhăn mặt và thầm xin lỗi Quang Anh.
Cô tự hứa. Khi nào anh ấy về, cô sẽ giải thích. Và cô tự khiêm tốn trước lòng tốt cao vời vợi như ngọn cỏ của mình. Nếu cô
không nói Quang Anh đi chữa bệnh thì chắc chắn Đông Bang hội đã
tấp nập ở sân bay như đoàn sứ giả các nước đến Việt Nam. Để
làm gì? Để đưa Quang Anh về. Để cô và anh ta lại bắt đầu tình
thương mến thương.
Nhưng tất nhiên. Cô đang tưởng tượng.
Quang Anh đi được một tuần, không
khí trong nhà như mất đi cả hơi ấm. Dù gì sống một mình trong
căn nhà rộng lớn như thế này, Đường Thi cũng hiểu được thế
nào là không khí gia đình. Hơn nữa, trước kia, cô ở nhà chính
đã có đến hơn trăm mạng người. Không khí gia đình như thừa thãi cả ra. Còn bây giờ thì...
Cuối cùng không chịu được, cô cũng đành phải gọi điện cho Mac.
- Tiểu thư, có chuyện gì không?
Nghe giọng điệu thì có vẻ như anh ta đang rất bận. Tuy nhiên, Đường Thi vẫn mặt dày hỏi:
- Anh có rảnh không?
Mac trả lời với giọng càng gấp gáp hơn:
- Hiện giờ tôi đang chuẩn bị đi nhận hàng. Đến giờ bay rồi.
Đường Thi thất vọng nói:
- Được rồi. Anh đi đi.
Ngồi trước bàn máy tính, ngắm nhìn hình ảnh ttrong đó mà
lòng cô không khỏi trống trải. Cô chợt thấy trước kia mình được hưởng quá nhiều từ cái bóng của bố cô. Không có thứ gì là
cô chưa đạt được. Bây giờ, cái bóng vẫn còn đó, nhưng cô đã
đứng lệch một góc 45 độ rồi. Khi ở góc độ ấy, cô mới hiểu
rốt cục mình chỉ như một vật ăn bám, một con vật kí sinh
trùng không hơn không kém. Nếu không có bố cô thì cô cũng chỉ
là một đứa con gái tầm thường và không đủ bản lĩnh bước vào
đ