
sao?
Thực ra, khi bàn cờ đã sắp xếp xong, Liêu Tuấn mới nghĩ thầm:
- Con nào là con tướng nhỉ? Ông nhớ lần chơi cờ tướng gần đây
nhất là khoảng 20 năm về trước. Mà khi chơi ông thường chơi quân
màu đỏ nhiều hơn. (những người không biết chơi người ta sẽ quan
trọng chuyện màu sắc của quân cờ).
Còn ông Nam thì vẫn ung dung.
Khi ván cờ bắt đầu. Liêu Tuấn lập tức ra pháo.
Ông Nam lên mã.
Liêu Tuấn hồ đồ ăn tốt.
Thế là ngựa đè bẹp nòng pháo đầu tiên.
Tình hình có vẻ gay go, Tam ngồi bên cạnh khẽ rỉ tai ông chủ. Thế là Liêu Tuấn chơi bắt đầu sáng suốt hơn.
Ông Nam thấy mình dần yếu thế vội nói bóng gió:
- Sao lại có người lập trường không vững vàng như thế nhỉ? Tôi không bao giờ nghe người ngoài nhắc.
Liêu Tuấn tức lắm. chỉ muốn tương cả cái bàn cơ và đầu ông Nam. Nhưng may sao Tam liền kéo vạt áo của ông chủ.
Liêu Tuấn là hạng người thâm độc. Những tình huống như thế này làm sao mà ông không nghĩ ra được cách cơ chứ? Thế là ông liền làm điệu bộ suy nghĩ. Cứ một phút ông lại đặt tay vào con
mình muốn di chuyển. Nếu thấy mắt ông Nam sáng lên thì ông sẽ
thả tay ra. Nếu thấy mặt ông Nam nhăn lại tức là ông đã đi đúng hướng.
Riết dần rồi quen, Liêu Tuấn là một người mưu trí, ông bắt đầu quen với bàn cờ. Từng nước đi cũng chặt chẽ hơn. Không có sơ
hở để đối phương lợi dụng. Và cuối cùng, hai bên hòa nhau.
Xét cho cùng thì ông Nam đã thua. Một cao thủ mà lại chịu bó
gối suy nghĩ nước cờ của một tay chơi cờ yếu như Liêu Tuấn thì quả là...
Tuy nhiên, ông Nam đã tưởng rằng: Sao mình không bao giờ thấy
người này trong hội cờ tướng của thành phố nhỉ? Quả là bí
ẩn.
Nhưng ai mà biết được, phần lớn thời gian của Liêu tuấn là ở Đông Bang hội. Và trụ sở là Tòa Nhà Vàng.
Lại sang mặt trận một.
An Hợp dọn mâm bát cùng Hạ quản gia. Khi An Hợp để ý không ai
còn vương lại nơi dọn dẹp nữa bà mới khoanh tay lại nói:
- Này mụ. Mụ năm nay bao nhiêu tuổi?
Hạ quản gia vênh mặt lên đáp:
- Trẻ hơn bà là được.
An Hợp nhếch môi cười nhạt rồi đi đến lấy một bát nước. Bà
lắc lư bát nước trong tay, tiếp đó là hất cả vào người Hạ
quản gia.
Hạ quản gia bị hất nước đứng trân trân một chỗ. Là người giúp việc nhưng lại được chủ cưng chiều giống một con chó cảnh, bà đã quen lộng hành. Bị người ngoài đối xử như vậy bà không
thể không tức. Thế là bà dùng ánh mắt tức giận để nhìn An
Hợp. Còn đang định mở miệng ra nói ngoa thì...
Chát...
Một cái tát in hằn trên má Hạ quản gia. Tiếp theo sau nó là những lời nói theo nhịp điệu như một bài thơ:
- Ở đời chưa có ai nói tôi già. Bị so sánh với mụ là cả một sự nhục nhã.
Chát. Một cái tát nữa.
- Cái tát này là để cho Đường Thi. Mụ dám hắt hủi con bé, nó là vàng là ngọc mà bà coi nó không bằng bãi phân trâu.
Chát.
- Cái này là để trả lại thanh danh cho Đông Bang hội. nói cho
mụ biết, Đông Bang hội chưa bao giờ phải đi với tới kinh tế của nhà nào. Đông Bang hội tiền tài phát triển. Tiền cho Đường Thi có tiêu cả đời cũng không hết.
Lại chát phát nữa.
- Cái này là không có lí do. Đơn giản là nhìn mặt bà muốn đánh quá.
Tiếp sau đó là những cái chát, chát chát không ngừng.
Hạ quản gia mắt mũi hoa cả lên. Chẳng biết tối hay chưa mà
trăng sao cứ loạn xị ngậu trên đầu. Tâm trạng thì cứ lềnh
phềnh một đống. Thật là một cảm giác lâng lâng.
An Hợp thấy Hạ quản gia đã bắt đầu đơ như vậy thì vội chạy ra hét:
- Trời ơi. bà Hạ bị làm sao ấy, cứ lẩm bẩm ròi lại tự tát vào mặt mình. Tôi sợ quá.
Bà Trinh và ông Nam định chạy vào thì Lai hoàng và Liêu tuấn
liên giữ họ lại. Hai người nói với vẻ mặt trân trối:
- Tôi khuyên hai người không nên vào. Và hãy thuê một người giúp
việc khác. Có lẽ bà ta đã làm quá nhiều việc nên có bị ảnh
hưởng. Tuổi già rồi mà.
Tam vừa chạy vào cùng An Hợp. Nhìn Hạ quản gia mặt mũi méo
xệch đi thì không ngừng cười. Rồi ông ta bước đến hất tiếp cho
Hạ quản gia một bát nước và nói:
- Đã tỉnh chưa?
Hạ quản gia sợ đến tái xanh cả mặt. Bà ta cứ gật lên gật
xuống. Gật đến nỗi sao và trăng trên đầu càng lủng lẳng hơn
nữa.
Bà Trinh thấy Hạ quản gia như vậy ngầm đoán ra được là đã có
chuyện gì xảy ra. Thế là định ch