Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Anh Chàng Bé Con

Anh Chàng Bé Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325414

Bình chọn: 8.00/10/541 lượt.

m nói chuyện với tôi nữa. Chỉ là đùa cợt, việc gì phải bực dọc vậy chứ? Con gái thật khó hiểu! – Tôi than
thở.

Khoảng một tuần sau, điểm số hai bài kiểm tra về cùng ngày. Nhờ Linh,
bài tiếng Anh của tôi được điểm 6, còn em điểm 10 (dĩ nhiên, em giỏi
mà!). Nhờ vậy, điểm trung bình môn của tôi vẫn ở mức an toàn. Tôi rất
muốn ôm em mà cảm ơn. Thật! Không phải lợi dụng thể xác gì đâu, tôi chỉ
muốn cảm ơn thật lòng. Song ý định ấy tiêu biến khi tôi nhận bài kiểm
tra toán. Lảm nhảm chút nhé, nếu bạn giúp đứa ngồi bên, bạn muốn nó điểm cao hơn hay thấp hơn mình? Tất nhiên thấp hơn, bởi giúp đỡ tương đương
với ban ơn, mà kẻ ban ơn phải ở vị trí cao hơn. Và đây, tôi – người ban
ơn chỉ được điểm 7; còn Linh – người được ban ơn nhận điểm 10, số 10
tròn trĩnh và lấp lánh như đôi mắt em vậy. Trong cái điểm 10 ấy, tôi
biếu em 5 điểm. Vì giúp em, tôi đã không soát bài mình kỹ càng và sai
lầm ở câu đại số cơ bản. Nhìn bài tôi, Linh mỉm cười. Ý gì đây? – Tôi
hằn học trong bụng.

-Giúp tao mấy bài hình học nhé? Tao kém phần đó lắm!

Tôi nở nụ cười méo xệch, lòng phân vân em đùa cợt hay nhờ vả thật. Con gái thường hàm ý, có lẽ em đang chế giễu tôi không chừng.

Thực tình là Linh chẳng chế giễu người khác bao giờ. Em hỏi bài tôi với
sự nghiêm túc và lòng mong muốn học hỏi. Có ý nghĩa lắm chứ! Trong mắt
bà giáo chủ nhiệm, tôi chỉ là đứa học hành kém cỏi. “Anh chỉ là đồ bỏ
đi, học hành dốt nát, phí tiền bố mẹ!” – Bả thường nói tôi như vậy trước mặt cả lớp. Đôi lúc tôi nghĩ mình xứng đáng hai chữ “bỏ đi” thật. Nhưng Linh thì khác, em cho tôi cảm giác được tôn trọng – điều mà mọi thằng
chọi con khao khát. Hơn nữa, sự tôn trọng đến từ con gái, thằng nào chả
sướng? Đang viết những dòng hồi ức này mà tôi còn toét mồm cười nữa là…
He he!

Sau đợt kiểm tra, hai đứa nói chuyện với nhau nhiều hơn. Mỗi lần trao
đổi bài, tôi luôn kiếm cớ lái sang chuyện ngoài lề. Ban đầu Linh không
thích lắm, nhưng rồi nghe tôi lải nhải mãi, em cũng vui vẻ đáp lại. Dần
dà, tôi cũng biết sơ qua sở thích của em. Này nhé, em thích xem bóng đá. Thật! Với điều kiện là có đội tuyển Ý thi đấu. Con gái thời ấy khoái
mấy anh vùng Địa Trung Hải lắm, nhất là anh Del Piero thì ẻm hâm mộ thôi rồi. Khi nào rảnh rảnh, em lại tìm mua poster mấy anh chàng Italy này.
Con gái thời nào cũng giống nhau, chỉ khác ngày xưa không có kiểu hò hét náo loạn khi thấy trai đẹp như bây giờ. Hay ho hơn nữa là em cũng thích phim “Chúa tể chiếc nhẫn” giống tôi. Hai đứa đều công nhận phim hay,
nhưng cách mỗi đứa đến với phim lại khác nhau hoàn toàn. Tôi coi phim vì đánh nhau hoành tráng, em coi vì có anh chàng diễn viên điển trai
Orlando Bloom. Nhưng chẳng sao cả, mặc kệ mấy chàng đẹp mã, ít nhất hai
đứa đã có chuyện để tán gẫu.

Chỉ từ vấn đề anh chàng Del Piero tới Chúa tể chiếc nhẫn, về sau chúng
tôi lan man đủ chuyện. Nào học hành vất vả, nào những đứa bạn ưa mách
lẻo, rồi con bé lớp phó học tập đáng ghét hay bà chủ nhiệm đổi màu áo
õng ẹo, hai đứa kể cho nhau suốt. Nói chuyện lúc ra chơi chưa đủ, chúng tôi chơi trò bút đàm trong tiết môn phụ, nội dung tạp pí lù, lắm khi
trời ơi đất hỡi kiểu như vầy:

“Hôm qua bà già tao nấu giả cầy.”.

“Thì sao?”.

“Thì nó ngon chứ làm sao!”.

“Điên quá, liên quan gì tới tao?”.

“Ờ thì mày là con gái, biết nấu cái đó không!”.

“Có thì sao, không thì sao?”.

“Tao thề là sau này lớn lên phải cưới được một con biết nấu giả cầy.”.

“Thế thì chắc chắn là tao không biết nấu ^^.”.

“Học nấu đi!”.

“Để làm gì?”.

“Sau tao cưới mày! ^^”.

“Lần sau đừng mượn vở chép bài nữa nhé!”.

“Cái %^#$@”. (Chỗ này ngôn ngữ bậy bạ, tôi không viết ra).

“A, lại chửi bậy nữa! Mai kiểm tra tiếng Anh 15 phút, mặc xác mày!”.

“Úi, chị ơi, em xin lỗi!”
.

Đó! Toàn chuyện dở dở ương ương như thế kéo dài suốt học kỳ II. Cũng
chẳng biết từ lúc nào, tôi trở thành bạn của em. Tất nhiên quan hệ ấy
chỉ ở mức ngồi cùng bàn chạm mặt nhau thôi, chứ tôi chẳng thể so sánh
với đám con gái bạn thân của em được. Và em cũng không thể hiểu tôi bằng thằng Choác “lãnh tụ” kia. Chúng tôi không bao giờ kể cho nhau nghe về
chuyện gia đình. Có hôm em đến lớp với cặp mắt đỏ hoe, tôi hỏi thăm:

“Sao thế mày?”.

“Mẹ mắng.”.

“Vì sao?”.

“Không có gì.”
.

Rõ ràng em không thích bày tỏ chuyện riêng tư cho thằng bạn cùng bàn. Dù sao giữa chúng tôi vẫn tồn tại khoảng cách, bảo gần cũng chẳng gần, bảo xa cũng chưa chắc xa.

Nhưng có một chủ đề mà hai đứa không bao giờ chán là âm nhạc. Hồi ấy cáp truyền hình bắt đầu phổ biến và đầu kỹ thuật số đầy rẫy, bọn trẻ con
tha hồ coi kênh hoạt hình (Cartoon Network) với kênh ca nhạc (MTV). Hồi
ấy tôi chẳng biết nhiều về âm nhạc lắm, chỉ thấy cái gì hợp tai thì
nghe. Mà Linh lại chẳng nghe những thứ tôi biết, em toàn đề cập tới
những thứ lạ hoắc, tỉ dụ như:

-Mày nghe rock bao giờ chưa? – Em hỏi.

-Mấy thằng cha tóc