XtGem Forum catalog
Ai Sẽ Dắt Em Qua Nỗi Đau ?

Ai Sẽ Dắt Em Qua Nỗi Đau ?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324020

Bình chọn: 9.5.00/10/402 lượt.

ể là có thật. Nó
cũng đang phân vân rằng không biết mình có nên tham lam và ngỏ ý xin ông một lời ước nữa hay không?



Ông vẫn không thể nào quên được đôi mặt màu nâu thăm thẳm của người đàn bà ông yêu thương.

Bà Xuân luôn cảm thấy có người đang đeo bám mình: từ nhà ra công viên tập thể dục, rồi lại từ công viên trở về con ngõ hẻm thường ngày. Nhưng mỗi khi đứng khựng chân bất ngờ và ngoái đầu lại, chỉ toàn là thứ ánh
đèn vàng vọt len lỏi vào bầu trời đêm đang đổ xuống.

Những ngày gần đây, linh tính mách bảo bà điều gì đó vừa buồn vừa vui nhưng bà chỉ cầu mong cho con cháu luôn khỏe mạnh là bà mừng lắm rồi.
Nhìn Tâm Lan, bà càng nghĩ nhiều hơn về người chồng không một tin tức
đang ở nơi đâu, còn sống hay đã chết. Nhìn cậu Lộc, bà lại yêu quý và
thương xót anh hơn qua từng ngày. Từ con ruột, con dâu, con rể, cho đến
cháu nội – ngoại, gia đình bà là cả một thế giới gồm nhiều thế hệ và đa
văn hóa Bắc – Nam nhưng chưa một lần cãi vã to tiếng. Bà cảm thấy hạnh
phúc vì điều đó nên bà nào còn ước muốn gì hơn khi tuổi đã về già?

Vợ chồng cậu Lộc đưa thằng Khánh đi dạo phố chưa về. Tâm Lan nói đưa
bé Nguyên Thảo đi ăn tối và mua ít đồ cũng chưa thấy mặt mũi đâu. Bà cảm thấy lo lắng, đứng ngồi không yên. Căn nhà vắng hoe không tiếng người,
thỉnh thoảng tiếng bước chân của chiếc guốc gỗ nện xuống nền nhà kêu cồm cộp vọng lại.

Bà nheo mắt xem ti vi. Hết thông tin thời sự rồi lại tới chuyên mục dự báo thời tiết.

Bà nhớ về những nấm mồ nơi phương Bắc đã mọc phủ cỏ dại mà ngày giỗ
năm nào bà cũng cùng Tâm Lan lén lút trở về quê hương để thắp nén nhang
hay lên chùa cầu khấn. Bà nhớ cái thời tiết rét mướt của ngày đông với
cơn mưa phùn ẩm lạnh. Bà nhớ những nóc nhà lợp bằng rạ khi mới bốn giờ
sáng đã nghi ngút khói phả lên bầu trời màu xanh lam lúc bình minh. Bà
nhớ những mảnh ao làng bé tẹo mà ngày xưa bà thường hay vớt bèo hoa dâu
từ ngoài ruộng về để thả xuống làm thức ăn cho những con cá trắm, cá
trôi nặng tới vài kí. Bà nhớ con kênh làng mà ngày còn trẻ hay cùng đám
bạn đi chăn trâu, cắt cỏ… Đến cả đình làng, gốc cây cổ thụ – nơi hẹn hò
và cũng trở thành điểm chứng kiến cho tình yêu của bà và “người ấy”…

Nước mắt bà Xuân lại rỉ ra, chảy chậm chậm xuống hai bên gò má. Bà
cắt mảnh lá trầu không, bà quệt thêm ít vôi trắng. Bà cũng chẳng biết
làm gì nữa trong buổi tối leo đơn như thế này.

- Ngoại ơi. Ngoại ơi. Con về nhà rồi nè ngoại! – Nguyên Thảo gọi í ới bà từ ngoài cổng.

- Ừ. Ừ. Nguyên Thảo hả? Con chờ xíu, để ngoại mở cổng cho. Mà sao
về trễ thế con? Ơ mà mẹ Tâm Lan đâu con? – Bà Xuân từ mừng rỡ chuyển
sang lo lắng.

- Con bị lạc đường ạ. Ông già Noel đã đưa con về nhà. Lát nữa con
kể chuyện ngoại nghe nhé! – Nguyên Thảo ấp úng rồi kéo tay ông già Noel – Ông già Noel tốt bụng ơi. Ông già Noel vào nhà con chơi đã nhé! Con vẫn muốn ông già Noel biến một điều ước nữa thành sự thật được không ạ?

- Ông…

Ông già Noel ấp úng nhìn người đàn bà trước mặt. Không phải ông do dự rằng người đàn bà này sẽ không cho “người lạ” đặt chân vào nhà, mà bởi
tại suốt mấy chục năm qua đi, đôi mắt người đàn bà ấy vẫn buồn như thế!
Đôi mắt bà Xuân rất đặc biệt, không tròn to đen láy như những người phụ
nữ mang vẻ đẹp đương đại, chỉ là một màu nâu thăm thẳm và lúc nào cũng
như ướt nước. Vì thế, ông chưa bao giờ nhớ đôi mắt của một người đàn bà
nào khác ngoài đôi mắt bà Xuân.

- Lệ Giang…! – Tiếng gọi như thì thầm khẽ cất lên.

- Ông già Noel vừa gọi tên của ai vậy ạ? – Nguyên Thảo vẫn kéo tay ông già Noel, tay kia giữ chặt tay bà Xuân gặng hỏi.

- Ông là ai? Sao ông biết tên thật của tôi?

Bà Xuân nhìn người đàn ông trong bộ trang phục ông già Noel đứng
trước mặt mình. Bộ râu trắng tinh và chiếc mũ đã che gần hết khuôn mặt
ông. Ánh điện yếu ớt của ngọn đèn đường và đôi mắt không còn tinh tường ở tuổi đã cao khiến bà không thể nhận ra người đàn ông này là ai. Nhưng
giọng nói trầm và ấm kia lại gợi cho bà những ký ức tưởng chừng như
không bao giờ còn được nghe thêm một lần nữa. Cái giọng nói đó vừa có
chút thân quen của ký ức cũ nhưng lại có phần lạ lẫm khiến chợt làm bà
băn khoăn.

Lệ Giang! Lệ Giang! … Cả cuộc đời bà cứ mãi trôi đi trong nước mắt
như dòng sông chẳng bao giờ cạn nước dẫu cho thời tiết khắc nghiệt của
mùa đông có làm vơi đi ít nhiều.

Lệ Giang! Lệ Giang! … Tên gọi mà ngày xưa bà thường nghĩ sao tên mình hay quá, trìu tượng quá, nhiều tầng nghĩa quá.

Lệ Giang! Lệ Giang! … Tên của người đàn bà suốt một đời trải qua
nhiều sóng gió lẫn tai ương. Tên của một người đàn bà khiến bất kỳ ai
nghe thấy đều liên tưởng đến dòng –sông – nước – mắt, chúng chảy mãi,
chảy cuồn cuộn, chảy mải miết chẳng thể ngừng.

Để rồi ở nơi phương Nam xa xôi lạ lẫm, bà tự gọi mình là Xuân. Bà
mong muốn ai ai cũng gọi mình bằng cái tên mới ấy bởi bà chỉ muốn là mùa Xuân ấm áp để có thể sưởi ấm cho bản thân mình. Bởi bà chỉ muốn xuân
đem yêu thương và hơi nắng mới cùng với những mầm non,