
ững công việc mà trong gia đình thì phải cần đến sự trợ
giúp của người đàn ông. Nhưng cô lại có bé Nguyên Thảo làm chỗ dựa tinh
thần vững chắc và là niềm tin, là động lực duy nhất giúp cô phải sống,
sống mạnh mẽ hơn từng ngày.
Kiều Thanh thì khác, rượu là thứ nước uống duy nhất nuôi cô sống mỗi
ngày. Cô thèm rượu như thèm một đứa con, một tổ ấm gia đình. Vì thế,
rượu làm cô quên hết mấy thứ thèm muốn mà cô cho rằng: “hết sức nhỏ
nhoi, tầm thường” nhưng lại không bao giờ được sở hữu. Cô khát rượu như
kẻ độc hành giữa sa mạc luôn mong mỏi được tìm thấy nước, hay những giọt mưa bay. Cô không có công ăn việc làm. Cô không có một vị trí đứng
trong xã hội. Cô không có những kế hoạch trong tương lai. Cô càng mù mờ
và khinh bỉ cái hiện tại đang phải đi giành giật mọi thứ với một người
đàn bà khác. Cô không biết lý do gì đế mình phải tồn tại. Cô chỉ hiểu
mình đang có được Hoàng Minh. Và cô cần phải có cả bé Nguyên Thảo nữa.
Rồi cô sẽ có một mái ấm gia đình.
***
Hoàng Minh ném chiếc cặp đựng tài liệu lên bàn làm việc. Anh vất mình xuống giường, tấm nệm lò xo có phần hôi hám, ẩm mốc, xen lẫn cả mùi
rượu và mùi thuốc lá bỗng bị lún xuống một mảng lớn.
Suốt nhiều tháng qua, Kiều Thanh không làm vệ sinh nhà cửa, chăn
giường. Cô thường xuyên hút thuốc lá ở trên giường, có khi còn làm sánh
cả rượu ra ngoài nữa. Cô không thích làm công việc nhà, luôn giữ tính
cách của một tiểu thư đài các và muốn được yêu chiều, nũng nịu. Vì thế,
lúc nào cũng muốn được tỏa sáng như những ngôi sao.
…
Hơn mười năm trước.
Kiều Thanh ra sức phản đối trước lời đề nghị của Hoàng Minh.
- Em còn có tương lai. Chúng ta không thể cưới bây giờ được.
- Cưới xong, em vẫn có thể đi hát. Anh đâu có ngăn cản em điều đó. Thậm chí, ban ngày đi làm, tối về anh vẫn đưa em tới những phòng trà
khác nhau để biểu diễn cơ mà.
- Anh khờ khạo quá. Em cưới anh rồi, em sẽ phải làm việc nhà này,
chăm con này, giặt giũ quần áo hay đi chợ mua đồ ăn. Lấy đâu ra thời
gian để cho em còn luyện thanh, học nhạc nữa chứ?
Hai tay giữ chặt lấy bờ vai của Kiều Thanh, Hoàng Minh nhìn thẳng vào đôi mắt đang nảy lửa ấy. Rất thẳng thắn, anh nói:
- Em không thể vì anh lần này được sao?
- Không! – Kiều Thanh lắc đầu, rất dứt khoát. – Em còn có tương
lai, em gần tới đích rồi, em không thể vì cái thai này mà đánh mất cơ
hội. Anh hiểu điều đó mà. Hơn nữa, chúng ta mới đặt chân vào Sài Gòn,
chúng ta chưa có gì cả, anh lấy gì để đảm bảo cho cuộc sống của mẹ con
em. Nếu yêu em, anh sẽ chờ em mà. Phải không, anh Minh?
Anh lắc đầu, không nói gì và bỏ đi.
Kiều Thanh nhìn theo dáng anh đầy chán nản, cô lẩm bẩm vài ba câu đầy chế giễu: “Anh không có nhiều tiền thì anh nuôi tôi, nuôi cả con nữa
bằng niềm tin và không khí à. Tình yêu đâu có thể giúp chúng ta no khi
đói, giàu có lên được trong khi mỗi ngày vẫn còn phải chạy vạy từng bữa
ăn, hay cái áo mặc cơ chứ?”.
Chẳng cần đợi đến khi Hoàng Minh đi ra khỏi con hẻm dài của xóm trọ,
Kiều Thanh đã vội vàng vào nhà thay một chiếc đầm mới. Cô tỉa tót lại
phấn son trên khuôn mặt rồi nhấn máy gọi taxi. Cô cần phải tới bệnh viện phụ sản để tống “cái vật cản” đang nằm chềnh ềnh trong bụng ra. Cô còn
có tương lai, cô không thể vì nó mà đánh mất ông chủ phòng trà đang nâng đỡ cô thành ngôi sao ca nhạc. Cô hí hửng mơ tưởng về những ngày vinh
quang khi đang trên đường đi vứt bỏ giọt máu của mình. Không đau đớn,
không suy nghĩ nhiều, trong lòng rất thảnh thơi, và tất nhiên là chẳng
có một giọt nước mắt nào rơi xuống cả. Thậm chí đã có lúc, bản thân Kiều Thanh ngồi suy ngẫm vẫn không thể biết chính xác cái thai này là của
Hoàng Minh hay lão chủ đầu hói ở phòng trà nữa.
Một bác sĩ trung tuổi vừa xem hồ sơ bệnh án vừa nhíu chân mày hỏi: “Để sanh hay phá?”.
Kiều Thanh ngẩng mặt, nhìn thẳng vào mắt bác sĩ: “Phá!”.
Bất ngờ, một con mèo trắng từ đâu chạy ngang qua bàn làm việc của bác sĩ làm hai bàn tay của Kiều Thanh đan chặt vào nhau, ướt sũng bởi mồ
hôi.
Hoàng Minh bước vào quán nhậu ngay vỉa hè. Mấy người bạn của anh đã
chờ sẵn. Họ giơ tay cao và hét toáng lên: “Minh! Minh! Bàn này, bàn
này”. Tâm Lan cũng là em út trong đám bạn của Minh. Cô đã đến từ rất sớm để chờ anh. Trưởng nhóm liếc nhìn cô em út của nhóm, lên giọng:
- Thằng kia, ra chỗ khác ngồi ngay. Nhường ghế đấy cho đại ca Minh chứ. Em Út là phải chăm sóc anh Hai chu đáo đấy nha.
Tâm Lan thấy rát rát mặt. Cô cúi đầu xuống không dám nhìn anh. Hoàng Minh biết ý, anh bèn xua tay vội:
- Thôi thôi, mấy bác làm em Út xấu hổ rồi kìa. Tôi thì ngồi đâu chẳng được.
- Được là được thế nào. Hôm nay, bác Minh là nhân vật chính, phải ngồi chỗ đó. Không bàn tán nhiều, ngồi đó, ngồi đó.
- Đúng rồi, anh Minh phải ngồi cạnh nàng Tâm Lan ý. Các bác nhỉ? – Một người khác lên tiếng, khiến cả nhóm bật cười.
- Sao lại là nhân vật chính?
Hoàng Minh ngớ người hỏi lại. Trong đầu anh lại rộ lên