
on với những cơn ho cơn sốt và nằng nặc khóc không chịu ngủ…
Kiều Thanh cắn môi đi tiếp một đoạn đường. Cô đã quyết định…
***
Không khó để nhận ra bé Nguyên Thảo lạc trong đám trẻ con đang vui
đùa ngoài sân trường. Kiều Thanh phân vân trong giây lát vì không biết
phải tiếp cận với đứa bé kia như thế nào. Đôi mắt tròn to của con bé lộ
rõ sự thông minh trời phú và sự khôn ngoan. Điều này phản ánh rõ việc
nuôi dạy chu đáo, cẩn trọng của vợ chồng Hoàng Minh trong suốt thời gian qua. Cả cô giáo mầm non của bé Nguyên Thảo nữa… thật khó để cô ta chấp
nhận việc có người lạ đưa bé Nguyên Thảo rời khỏi đây một cách dễ dàng…
Nghĩ là làm, Kiều Thanh tiến về phía bé Nguyên Thảo đang chơi. Cô nói rằng mình là người bạn thân thiết của ba Hoàng Minh và cả mẹ Tâm Lan.
Bé Thảo nhìn người đàn bà lạ đang quỵ gối xuống trước mặt mình một cách
chăm chú. Cô bé giấu đôi tay sau lưng và lùi lại phía sau vài bước. “Con phải biết từ chối nhận quà và không được tiến lại gần người lạ” – Nhớ
lại lời mẹ Tâm Lan dặn, bé Nguyên Thảo lắc lắc đầu:
- Mẹ Lan nói con không được nghe lời và đi theo người lạ.
- Ngoan nào, cô là bạn thân của ba Hoàng Minh và cả mẹ Tâm Lan
nữa. Cô còn có hình chụp chung với ba Hoàng Minh nè, con có muốn xem
không?
Giọng nói của Kiều Thanh chưa bao giờ dịu dàng đến thế. Chút khô cứng rành rọt từng từ của người Bắc, xen lẫn sự ngọt ngào và mềm mỏng của
người Nam, giọng cô dịu dàng dễ mến khiến đứa bé 5 tuổi không dễ để chối từ. Bé Nguyên Thảo nhún nhún đôi vai, đầu hơi nghẻo sang bên nhìn vào
bức hình mà “người lạ” đang cố chứng minh là “người quen”. Cô bé không
sao giấu nổi sự tò mò, vừa muốn xem vừa ra ý cảnh giác. Kiều Thanh vừa
bật cười với chính bản thân vì kịp nghĩ mình cũng khá am hiểu tâm lý trẻ thơ, vừa bật cười với sự ngô nghê của những đứa trẻ với vẻ thèm thuồng
được dạy dỗ.
- Đừng sợ. Con lại gần đây để xem hình cho rõ nè. Cô có nói dối
con đâu nào. Ba Minh đang họp, mẹ Lan phải làm tăng giờ nên mới nhờ cô
tới đón con mà.
- Vậy ngoại cũng không tới đón con hả cô?
- Ngoại bị bệnh, con à. Để cô Kiều Thanh đưa con về với ngoại nhé!
Bé Nguyên Thảo bặm môi nhìn sang đám bạn cùng lớp cũng đang tìm đồ
xếp vào ba lô khi có người thân chờ ngoài cổng trường. Cô bé cũng tỏ ra
lo sợ hôm nay sẽ không có ai tới đón nên cũng gật gật đầu.
Cô giáo trẻ vừa giúp bé Nguyên Thảo đội mũ và đeo ba lô ngay ngắn,
vừa nhìn người đàn bà lạ lẫm đang đứng chờ ngoài cổng với vẻ sốt sắng
nhìn trước ngó sau.
- Bé Nguyên Thảo. Con có chắc đó là người quen của gia đình con không?
- Con chưa gặp cô ấy bao giờ ạ. Nhưng cô ấy cho con xem hình chụp
chung với ba Minh. Mà cô ơi, ngoại con đang bị bệnh nên con phải về nhà
ạ.
Cô giáo mỉm cười trước sự hiếu thảo của học trò ngoan nhưng vẫn cảm thấy có điều gì đó bất ổn.
- Thực ra theo quy định, chúng tôi không được phép để người lạ tới đón các cháu. Nhưng trong trường hợp này, chúng tôi có thể thông cảm.
Tuy nhiên, phiền cô để lại tên và số điện thoại liên lạc của mình được
không ạ? Rất mong cô hợp tác.
Do dự vài giây, Kiều Thanh cũng gật đầu và nhanh chóng đưa bé Nguyên Thảo lên chiếc taxi đang chờ sẵn ở bên kia đường.
Bé Nguyên Thảo chỉ ao ước Noel này sẽ được đi chơi với cả ba lẫn mẹ
Hoàn thành xong công việc, Tâm Lan mang một số giấy từ chứng nhận
thai sản trình lên phòng giám đốc nhân sự và chuẩn bị về sớm hơn mọi
ngày. Cô điện thoại về nhà nói với bà Xuân cứ đi tập thể dục buổi chiều
cùng những người già trong khu phố cho thoải mái, cô sẽ tự đón bé Nguyên Thảo và đưa nó đi ăn tối ở ngoài. Bà Xuân dặn hai mẹ con cô nên về nhà
sớm bởi thời tiết đang giáp ngày Giáng sinh nên rất lạnh… Tâm Lan chợt
thấy sống mũi mình cay cay. Cô vội vã chào bà rồi cúp máy.
Mùa Noel năm nay, cô sẽ ấm áp và hạnh phúc bên những đứa con, người mẹ già và cả gia đình em trai nữa…
Tâm Lan vịn tay vào cổng sắt nhìn đám trẻ con đang chơi đùa ngoài sân trường. Cả tuần nay, việc đưa đón bé Nguyên Thảo đi học cô đều trông
cậy cả vào bà Xuân hoặc vợ chồng cậu Lộc. Việc đứng ngắm nhìn con mình
vui vẻ nô đùa với đám bạn hay ngồi nghiêm chỉnh trước bàn học nghe cô
giáo giảng bài là điều hạnh phúc nhất của những người làm mẹ. Vậy mà
thời gian qua, những sai lầm của người lớn đã để ảnh hưởng không nhỏ tới cuộc sống và sự phát triển của đứa bé. Tâm Lan tự trách mình là người
mẹ không tốt.
Nhưng Tâm Lan không tài nào tìm thấy bóng dáng bé Nguyên Thảo ở đâu
trong đám trẻ mỗi lúc một thưa dần kia? Những bậc phụ huynh vẫn tươi
cười vui vẻ sau một ngày làm việc cực nhọc khi được nghe đứa trẻ của
mình huyên thuyên nói về việc học và những người bạn của nó.
Một linh cảm xấu bắt đầu len lỏi vào suy nghĩ của cô. Tâm Lan lập tức đẩy cửa để tìm gặp giáo viên chủ nhiệm của con gái. Cô giáo trẻ tỏ ra
vô cùng lo lắng khi đã để cho người phụ nữ lạ đón Nguyên Thảo. Chỉ còn
lại một mảnh giấy với những dòng chữ ghi vội vàng cùng cái tên và