
những kênh quân sự
thôi. Tả Á không hiểu thế giới của trẻ con, không biết đứa trẻ sáu tuổi
này có thể hiểu được những thứ này đến đâu. Có điều, Thần Thần là một
tiền lệ, năm tuổi thiết kế trang sức đã đạt được giải thưởng, cậu nhóc
này thật sự rất giỏi. Nhưng cô càng không ngờ tới được, Lạc Kỳ lại là
một đứa trẻ giống vậy, cả ngày nghiên cứu súng ống, quân sự, đối đáp
rành mạch từng thứ một, không biết có phải nó chịu ảnh hưởng từ Kiều
Trạch không nữa, cô cũng vù Lạc Kỳ mà cảm thấy tự hào.
Tả Á nhận
ra được tâm sự của Lạc Kỳ và Thần Thần, chủ động mở miệng nói muốn dẫn
bọn chúng đi chơi, cuối cùng sau khi thương lượng, mọi người quyết định
đến khu giải trí, ở đó có rất nhiếu trò chơi, hơn nữa cũng rất náo
nhiệt. Lúc đi, Kiều Vân có chút không yên lòng, sợ Tả Á không chăm sóc
được cho hai đứa nhỏ, không ngờ Thần Thần lại nói: "Con sẽ chăm sóc Lạc
Kỳ và mẹ thật tốt."
Dáng vẻ Lạc Kỳ như người ông cụ non, cầm tay Tả Á, nói : "Con cũng sẽ chăm sóc mẹ, ông ngoại không nên lo lắng."
Kiều Vân cười đến híp mắt : "Được được, các con đều là những người đàn ông
tốt, phải chăm sóc mẹ cho tốt đấy, ông ngoại ở nhà chờ các con."
Kiều Vân ở lại nhà, còn Tả Á và Điền Văn Lệ dẫn hai đứa trẻ đi, dù hai đứa
có người lớn thế nào, nhưng suy đến cùng vẫn chỉ là trẻ con, được đi
chơi tự nhiên sẽ rất vui mừng, hơn nữa còn là đi cùng với mẹ nữa.
Kiều Trạch rất muốn gặp Tả Á, nhưng cuối cùng lại chùn bước, trái tim đau
đớn, không ngừng đấu tranh, anh không biết phải đối mặt với Tả Á như thế nào, anh rất sợ nghe Tả Á nói, ‘xin lỗi tôi không quen biết anh’, hoặc
là nói chuyện khách khí với anh : ‘anh Kiều, đã lâu không gặp, anh có
khỏe không ?’. Chỉ mới nghĩ tới đó, trái tim anh đã đau đớn co rút từng
cơn. Anh thà để cô hận anh, giận anh, cáu kỉnh với anh, cũng không muốn
cô coi anh là một người xa lạ, lạnh lùng xa cách, nhưng anh hiểu Tả Á,
trong lòng cô sẽ không hận, sẽ không oán giận, nhưng đối với anh sẽ là
thất vọng, tuyệt vọng.......
Muốn gặp mà không thể gặp là đau,
muốn gặp mà không dám gặp là dày vò. Anh đã gần cô trong gang tấc, chỉ
cần anh bước vào nhà anh hai là có thể nhìn thấy cô rồi, nhưng…anh lại
không dám, chết tiệt, anh không dám, lần đầu tiên, anh cảm thấy sợ một
người như thế, hơn nữa còn là một người phụ nữ, người phụ nữ anh yêu.
Người ta e sợ tình gần, còn anh cũng sợ hãi người mà mình có tình cảm
thân thiết.
Anh ngồi ở trong xe, anh đã ở bên ngoài khu chung cư
của Kiều Vân đã mấy ngày rồi, cứ mãi ngây ngốc ngồi đó, lại không dám
xuất hiện trước mặt Tả Á, nghe anh hai và Lạc Kỳ nói anh cũng đã biết
được tình trạng hiện tại của Tả Á, biết được mấy ngày nay cô ở nhà làm
gì, biết cô mấy giờ nghỉ ngơi, mấy giờ ăn cơm, biết cô mỗi ngày cười mấy lần. Anh rất muốn gặp cô, muốn nhìn thấy cô mỉm cười, muốn ôm cô vào
trong ngực, nhưng, anh không dám, không dám, cho dù bây giờ cô xuất hiện trước mặt anh, anh cũng sợ mình không đủ dũng khí để ôm cô.
Gương mặt lanh lùng của Kiều Trạch tràn đầy đau khổ, tràn đầy phiền não, đôi
mắt đen nhìn chằm chằm vào khu chung cư, muốn vào, nhưng lại luôn do dự, chỉ ngốc nghếch ngồi im trong xe, hi vọng cô sẽ bước ra, anh chỉ cần
nhìn thấy cô từ xa cũng được rồi.
Không biết anh đã bao nhiêu lần tưởng tượng khi gặp lại cô anh sẽ nói gì.
Hoan nghênh em trở lại?
Em khoẻ không?
Em trở về rồi!?
... ...
Trong lòng Kiều Trạch đang tưởng tượng cảnh gặp lại Tả Á thì chợt thấy một
bóng dáng quen thuộc đi từ trong chung cư ra ngoài, trái tim đột nhiên
lỡ nhịp, nảy lên mạnh mẽ, đôi mắt Kiều Trạch không chớp nhìn theo bóng
dáng ấy, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tay của anh không tự
chủ được mà nắm chặt tay lái.
Tả Á!
Anh nghẹn ngào gọi cô, tầm mắt chưa từng rời khỏi cô dù chỉ một giây, cô.......rất khỏe, sắc
mặt rất tốt, trên môi mang theo nụ cười dịu dàng, đang cúi đầu nói với
Lạc Kỳ cái gì đó.
Ánh mắt của cô vẫn tinh khiết như vậy, nụ cười
của cô vẫn ấm áp như vậy, vẫn là khuôn mặt luôn khắc sâu trong trí nhớ
của anh, chỉ là mái tóc dài đã được thay thế bằng mái tóc ngắn ngủn.
Trong lòng Kiều Trạch từ kích động vui sướng biến thành đau xót, cô đang mỉm
cười, nhưng tính mạng của cô không biết đã phải dùng bao nhiêu đau đớn
mới đổi lấy được, để lấy lại được thực không dễ dàng. Anh không thể nào
tưởng tượng được ba năm nay cô phải chịu đựng những gì mới có thể sống
sót. Trái tim đau đớn co rút từng cơn, rồi lại xông lên nỗi chua xót vô
cùng, Kiều Trạch ngắm nhìn bóng dáng anh thương nhớ, tham lam nhìn. Cảm
tạ trời xanh, cô còn sống, còn có thể mỉm cười như vậy, còn có thể để
cho anh nhìn thấy cô lần nữa.
Tả Á gọi xe taxi dẫn hai đứa bé đi, Điền Văn Lệ cũng đi cùng, Kiều Trạch chợt không thấy bóng dáng Tả Á đâu nữa, trong lòng không khỏi quýnh lên, nhìn chiếc xe taxi chạy đi, anh
vội vã khởi động xe đuổi theo.
... ...
Trong khu vui chơi, Lạc Kỳ và Thần Thần đều chơi rất vui vẻ, cũng rất để ý đến bước chân
của Tả Á, cố gắng không để cho Tả Á phải mệt mỏi, cũng không để cho Tả Á không tìm được hai đứa mà lo lắng.
Tả Á cùng