
với bọn nhỏ chơi,
kéo cánh tay Điền Văn Lệ, nhìn khuôn mặt vui vẻ tươi cười của bọn nhỏ,
trong lòng cô cũng rất vui mừng, vui vẻ, cô đã rất mong ngày này. Nhưng
trực giác của Tả Á cảm thấy có một ánh mắt sáng quắc đang nhìn cô chằm
chằm, dường như muốn thiêu đốt cô. Cô không nhịn được quay đầu nhìn lại, xung quanh người qua lại đông đúc, toàn những khuôn mặt xa lạ, những
đứa bé đang chơi đùa, cô không tìm được tầm mắt kia, có lẽ đó chỉ là ảo
giác mà thôi.
Chơi thật lâu, sau khi trở về, ăn cơm tối xong, Tả Á có chút mệt mỏi, liền đi ngủ trước, Thần Thần và Lạc Kỳ ở chung một
phòng, hai đứa bé này mấy ngày nay đã có tình cảm sâu đậm với nhau,
thông minh như nhau, mạnh mẽ như nhau. Thần Thần đang sử dụng máy vi
tính, nghiên cứu thiết kế của cậu, bận rộn làm việc của mình. Còn Lạc Kỳ thì ra ngoài phòng khách gọi điện cho Kiều Trạch, báo cáo tình hình hôm nay của mẹ cho ba biết.
Điện thoại được kết nối, Lạc Kỳ vội nói: "Ba, "
Kiều Trạch nghẹn một chút rồi hỏi: "Mẹ.......đã ngủ chưa?"
"Mẹ ngủ rồi. Ba, chừng nào ba mới đến gặp mẹ? Hôm nay tụi con đến khu vui
chơi, vui lắm ạ, nhưng mẹ và bà ngoại nói, hình như có một kẻ biến thái
nào đấy đi theo chúng con nha."
Bên kia Kiều Trạch ho khan, hình như bị sặc.
"Ba, cái kẻ biến thái kia không phải là ba đấy chứ?"
"Đi ngủ đi!"
Kiều Trạch lạnh giọng nói xong liền cúp điện thoại, Lạc Kỳ ở đầu bên kia
chợt lộ ra nụ cười gian xảo, xem ra thật sự là ba rồi, lá gan của ba nhỏ lại rồi, đến gặp mẹ mà cũng không dám, cuối cùng hôm nay cũng được nhìn thấy mẹ, chắc tối nay ba lại mất ngủ rồi, ai, thật tội nghiệp cho ba.
Lạc Kỳ cầm điện thoại di động len lén lẻn vào phòng của Tả Á, thân thể nho
nhắn nằm xuống bên cạnh Tả Á, quay lại gương mặt đang ngủ say của cô,
chụp một tấm hình. Dáng vẻ mẹ ngủ rất xinh đẹp, như một mỹ nhân vậy, Lạc Kỳ chụp hình xong liền chạy ra khỏi phòng, gửi hình của Tả Á đến điện
thoại của Kiều Trạch.
Kiều Trạch nghe được tiếng chuông, cầm lên, mở tin nhắn ra, thấy được gương mặt đang ngủ say của Tả Á, ánh mắt lạnh lùng liền trở nên dịu dàng, nhìn đến ngây người.......
Tả Á chịu trách nhiệm đưa đón hai đứa nhỏ đi học, Thần Thần mới trở về nước, Tả Á liền để cho cậu học chung trường với Lạc Kỳ, Lạc Kỳ đang học tại trường tiểu học tốt nhất thành phố A, hai đứa bé này đã chơi mấy ngày cũng
phải đi học thôi.
Có điều mấy ngày nay Tả Á luôn cảm thấy có
người đi theo cô, nhưng cô cũng để ý nhiều lần không hề phát hiện được
người nào đi theo cô cả. Là tại cô quá đa nghi hay thực sự có người đi
theo cô?
Tả Á thừa dịp bọn nhỏ đi học lái xe đến căn phòng nhỏ
trước kia của mình, rất muốn trở về xem một chút. Sau khi có lại được
cuộc đời mới, cô luôn muốn nhìn ngắm lại những người và những vật trước
kia, coi như là bù đắp cho ba năm nhớ nhung của mình.
Phòng trọ
nhỏ đã làm bạn của cô nhiều năm rồi, đã có chút cũ kỹ, nhưng cô đi lâu
như vậy, nơi này lại vẫn sạch sẽ không có một hạt bụi, cô chợt nhớ tới
Kiều Trạch, chẳng lẽ anh luôn cho người đến quét dọn sao? Ý nghĩ chợt
lóe lên trong đầu, cô liền đảo mắt quan sát trong phòng, tay cũng thận
trọng chạm vào từng ngóc ngách, mỗi một đồ vật. Những thứ này đều khiến
cô thấy nhớ nhung.
Mở vòi nước rồi tự pha cho mình một ly trà, mở ti vi lên, ti vi đang chiếu phim hoạt hình, cô chăm chú ngồi xem hoạt
hình, cũng không nhịn được mà vui vẻ mỉm cười. Uống hết trà rồi, phim
hoạt hình cũng đã hết, cô nhìn đồng hồ, cũng gần đến lúc bọn nhỏ tan học rồi, cô phải đi đón bọn nhỏ thôi.
Tả Á rửa ly trà, tắt ti vi,
cầm chìa khóa xe đi ra cửa, lúc vừa mở cửa, cô chợt nhìn thấy một bóng
người, dường như đang định bỏ chạy, nhưng chạy không kịp, muốn dừng lại
nhưng lại chạy được mấy bước rồi, bóng người kia có vẻ như đang hoảng
hốt, bước chân hình như đang muốn chạy trốn nhưng lại chạy không kịp,
cuối cùng đứng sững người ở đó, để cho cô thấy một bóng lưng hốt hoảng.
Tả Á ngước mắt lên nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông này, vẫn cao
lớn như cũ, bóng dáng quen thuộc, đã lâu rồi không được nhìn tháy. Tầm
mắt Tả Á dời lên trên, lại thấy được mái tóc trắng trên đầu anh, tóc
trắng, tóc trắng, bàn tay nắm cửa không tự chủ được mà siết chặt, quên
mất buông ra, cũng nói không ra lời nào, chỉ ngây người nhìn anh đang từ từ xoay người lại đối mặt với cô. Tầm mắt hai người chạm nhau, cô nhìn
thấy trong đôi mắt anh có chút chật vật, còn có nhiều cảm xúc khác mà cô không hiểu được đang hiện lên trong đôi mắt đen của anh.
"Xin
chào, đã lâu không gặp." Một lúc sau, rốt cuộc Tả Á cũng ổn định được hô hấp của mình, có thể tự nhiên chào hỏi anh, trên mặt mang theo nụ cười, một nụ cười xuất phát từ nội tâm. Không phải đang chào một người qua
đường, mà là một người xa lạ quen thuộc.
Tay Kiều Trạch muốn vươn đến chạm vào Tả Á, muốn lại gần, bước lên trước một bước, lại lùi lại
một bước, rồi lại dừng lại. Hóa ra anh không muốn nói gì cả, chỉ muốn ôm cô, ôm cô vào trong ngực anh, cảm nhận sự tồn tại của cô, cảm nhận
nhiệt độ của cô, hô hấp của cô, nhưng, anh không có tư cách.......
"Tả Á!" Nhìn Tả Á m