
cặp mắt đen to tròn kia nhìn anh : "Ba, ba đang nhớ tới mẹ sao?"
"Lạc Kỳ !" Kiều Trạch khom lưng bế con
trai lên, Lạc Kỳ là cái tên anh và Tả Á nghĩ ra, chờ sau khi tìm được
Tiểu Bảo sẽ đặt cho Tiểu Bảo cái tên này, Lạc Kỳ, Kiều Lạc Kỳ.
Lạc Kỳ vòng tay ôm cổ Kiều Trạch, nhìn ánh mắt của Kiều Trạch, cậu biết ba
cậu đang rất đau lòng, hai mắt ba đỏ ngầu, chắc chắn là ba đang nhớ mẹ.
Mỗi lần nghĩ về mẹ, ba sẽ uống rượu, sẽ biến mất, sau này cậu mới biết
được, ba biến mất vài ngày là để tới nơi này. Sau đó cậu và ba cùng đến
đây, cậu không muốn một mình ba chịu khổ sở, không muốn nhìn thấy bóng
lưng cô đơn của ba, cậu muốn cùng ba nhớ mẹ, chờ mẹ trở về.
Ba
rất tuấn tú, cũng rất đặc biệt, bởi vì, tóc ba màu trắng, nhưng cũng
không hề ảnh hưởng đến sự đẹp trai của ba, cũng càng làm thêm vẻ cá
tính, giống như những nhân vật nam lạnh lùng trên TV đó.
Cậu hỏi
bà ngoại và ông ngoại, tại sao tóc ba lại màu trắng, ông ngoại nói, bởi
vì ba đã phải chịu một đả kích rất lớn. Đả kích đó, là mẹ sao? Bởi vì,
mẹ bị bệnh, hơn nữa.......có thể mẹ sẽ không về được nữa, trong lòng Lạc Kỳ cũng có chút khó chịu, mẹ có biết cậu và ba vẫn đang đợi mẹ không?
Lạc Kỳ và Kiều Trạch vẫn ở đến ở một ngày rồi mới về nhà. Nhà, đã từng có
Tả Á, Tả Á đã từng ở trong căn nhà này, nhưng hiện tại chỉ có Kiều Trạch và Lạc Kỳ. Hai ba con trông coi căn nhà này chờ Tả Á trở về.
Ban đêm, Lạc Kỳ gối lên cánh tay Kiều Trạch, nghe anh kể chuyện quân sự rồi mới đi ngủ. Kiều Trạch đắp chăn cho Lạc Kỳ, nhưng không ngủ được, đứng
dậy xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, đi lên lầu, nằm trên ghế sofa, nhìn cặp ly trên bàn, cả đêm không chợp mắt, chỉ có khói cùng anh, cho đến
khi trời sáng.......
Kiều Trạch nói muốn đi ra ngoài, cho nên đưa Lạc Kỳ đến chỗ Kiều Vân, ban ngày Lạc Kỳ đều đến ở cùng Điền Văn Lệ và
Kiều Vân, cho tới bây giờ cậu mới hiểu được, ba cưới con gái của bà
ngoại, mà ông ngoại không phải ba của mẹ, mà là anh hai của ba, như vậy
ông ngoại cũng là bác trai, bà ngoại cũng là bác gái. Quan hệ có chút
phức tạp, cũng may cậu rất thông minh, phân biệt được rất rõ ràng, cho
nên không khỏi có chút đắc ý.
Nhưng mà, cậu có chút không hiểu
được lời nói của ba lúc sáng, ba nói, lúc ba không có ở đây phải nghe
lời ông ngoại và bà ngoại, phải kiên cường, phải độc lập, phải là một
nam tử hán. Lúc xuống xe, ba còn ôm cậu rất lâu, còn nói xin lỗi cậu,
nói cậu nhất định phải tha thứ cho ba.
Không phải ba chỉ đi công
tác thôi sao? Tại sao lại nói những lời như thế? Giống như ba đi không
quay lại nữa vậy. Tại sao lại nói xin lỗi cậu, nói cậu nhất định phải
tha thứ cho ba ?
" Lạc Kỳ, đánh cờ với bác nào."
Lạc Kỳ
đang xem ti vi với bà ngoại, xem chương trình thế giới động vật, nhưng
chợt nhớ tới những lời ba nói, cậu không muốn xem nữa. Nghe ông ngoại
gọi cậu, cậu liền quay lại nhìn bà ngoại, mỗi lần ông ngoại xưng là bác, mặt bà ngoại đều đen lại.
Điền Văn Lệ vỗ vỗ vai Lạc Kỳ : "Đi đi, giết ông ngoại không chừa mảnh giáp cho bà."
"Tuân lệnh!" Lạc Kỳ đứng dậy chào, chào theo đúng nghi thức quân đội, đây là
Kiều Trạch dạy cho cậu. Chọc cho Điền Văn Lệ cười xong, Kiều Vân cũng là rất thích thú, Lạc Kỳ đặt quân cờ xuống.
Tuy mới sáu tuổi, nhưng chớ xem thường Lạc Kỳ, mười ván cờ, thắng bốn ván, những ván thua thỉnh thoảng là do cậu nhường cho ông ngoại, chỉ sợ ông thua khiến huyết áp
tăng vọt thôi.
Ngay lúc khí thế của Lạc Kỳ và bác cả đang dâng
cao ngất trời, tiếng chuông cửa phía ngoài chợt vang lên, Điền Văn Lệ
đứng dậy, lẩm bẩm, ai vậy, đang định đứng dậy đi mở cửa thì Lạc Kỳ lại
vui vẻ chạy ra, bà ngoại đứng dậy quá tốn sức.
Đưa cánh tay nhỏ
mở cửa, Lạc Kỳ thấy ở ngoài cửa có một người phụ nữ, khuôn mặt xinh đẹp, da thịt trắng nõn, giống như tấm hình của mẹ mà ba nhìn mỗi ngày, trong tay của cô còn dắt theo một đứa bé trai. "Tiểu Á, thật sự là con sao? Tiểu Á!" Điền Văn Lệ đi tới, trợn to hai mắt lên nhìn người trước mắt mình, không dám tin, là Tiểu Á, con gái của bà, ba năm trước đây Tả Á vì chữa bệnh mà rời đi, nay cô đã về rồi? Trở về rồi thật sao? Trong mắt Điền Văn Lệ tràn đầy nước mắt, vô cùng kích động.
Bà đưa tay lau đi nước mắt đang không ngừng dâng lên trong mắt làm cản
trở tầm nhìn của mình, xác định mình không phải đang hoa mắt, không phải là ảo giác.
"Mẹ, con đã trở về.......Con đã trở về!" Tả Á đưa
tay ôm chặt lấy Điền Văn Lệ, trái tim cuồn cuộn sóng, có chua xót, có
khổ đau, có ngọt ngào, có quá nhiều nhớ nhung, nghẹn ứ nơi cổ họng, nước mắt cũng lã chã rơi xuống. Có thể còn sống trở về, có thể được ôm chặt
lấy người thân của mình như vậy, thật là tốt, thật là tốt.
"Con
đã trở về.......Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.......Mẹ và mọi
người vẫn luôn chờ con, cuối cùng cũng chờ được con trở về. Đã chữa khỏi bệnh chưa? Những năm này.......chắc con rất khổ cực phải không ? Lại
đây để mẹ xem một chút nào, mẹ không phải đang nằm mơ đúng không?" Điền
Văn Lệ đang ôm chặt Tả Á, nhưng vẫn cảm thấy không thật, hai mắt đẫm lệ
quan sát Tả Á, bàn tay có chút thô ráp run rẩy sờ lên gương mặt của