
hất, trên đường đi
xuống hoàng tuyền cũng còn có em bên cạnh, chết đi thì có thể giải
thoát, không còn phải chịu sự hành hạ khổ sở nữa!”
Tả Á thấy
trong mắt Chung Dương lấp lánh nước mắt, thấy được đáy mắt anh tràn ngập đau đớn. Tại sao anh lại nói những lời cực đoan như thế này? Anh đã gặp chuyện gì sao? Sự tức giận trong lòng Tả Á liền tan đi, lòng mềm nhũn
ra: “Chung Dương…….Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Chung Dương bất chấp tất cả ôm cô vào trong ngực, khổ sở nói: “Tiểu Á…….Em có biết không,
năm đó anh nhìn thấy em và Kiều Trạch ở đó, anh đã rất hận em, anh cảm
thấy em đang phản bội anh, làm tổn thương lòng tự ái và trái tim của
anh. Anh tự nhủ với mình rằng cả đời này sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho em, anh muốn lấy lại tất cả tình yêu anh dành cho em, anh không
muốn nghe bất kỳ tin tức gì về em, anh muốn chứng minh, không có em anh
vẫn có thể sống tốt, em có thể ở bên Kiều Trạch, tại sao anh lại không
thể chung sống với người phụ nữ khác……..”
“Nhưng, hóa ra, tất cả
sự thật, chỉ là bởi vì, em muốn cứu anh, em chỉ là diễn kịch để anh chết tâm. Sự phản bội và nỗi tổn thương mà em mang lại vẫn luôn canh cánh
trong lòng anh bấy lâu hóa ra lại là em bị Lô Hi uy hiếp. Tả Á, em nói,
anh nên làm như thế nào, nên làm thế nào đây? Tại sao mọi chuyện lại như vậy? Tại sao anh lại không kiên trì, tại sao anh lại không có giữ vững
niềm tin với tình yêu của em? Tại sao ngày đó em lại lừa gạt anh, lựa
chon cách đó để giúp anh…….Tại sao? Bây giờ, anh phải làm sao đây……..?”
Nước mắt đau đớn của Chung Dương lặng lẽ chảy xuống bên cổ Tả Á, lạnh thấu
xương, khiến lòng cô dâng lên sự đau đớn cùng bất đắc dĩ: “Vậy thì cứ
thế này đi…….Cứ giữ nguyên trạng thái như bây giờ …….Cứ như thế này được không?”
Trái tim của Chung Dương như bị dao cắt, khi anh được
biết năm đó Tả Á rời khỏi anh là bởi vì bị Lô Hi dùng thủ đoạn uy hiếp,
anh đã hận không thể đánh chính mình một bạt tai. Anh không thể quên
được lúc anh lạnh lùng xa cách với Tả Á, anh càng không có cách nào tha
thứ cho nỗi hận thù mà anh đã dành cho Tả Á.
Sự thành công hôm
nay của anh, sự bình yên vô sự của anh đều là nhờ Tả Á mặc cho anh hiểu
lầm, mặc cho anh hận mà tan nát cõi lòng đổi lấy, thế mà anh lại hận cô
lâu như vậy. Nhưng, cô cho là anh muốn như thế ư? Cô hy sinh nhiều như
vậy cứu thoát anh, là điều anh muốn sao? Rõ ràng tình yêu của họ có thể
đi đến hạnh phúc dễ như trở bàn tay, nhưng vì cái gì mà phải lỡ mất dịp
tốt như vậy, là do ông trời chọc ghẹo, do vận mệnh đùa giỡn, hay do tình yêu của anh đối với Tả Á không đủ kiên định?
Nghĩ tới đây, lòng
của Chung Dương tựa như một cuộn chỉ rối, vướng mắc, khổ sở không cách
nào thoát ra, anh vô cùng tức giận và không cam lòng. Anh đột ngột đẩy
Tả Á ra, như bị nổi điên đá chân vào gốc cây bên cạnh, tay không ngừng
đấm lên thân cây, khổ sở gào thét, gào thét ‘tại sao, tại sao’, cả người bị sự rối rắm khổ sở bao lấy, xé rách linh hồn cùng trái tim anh.
Tả Á nhìn Chung Dương nổi điên như thế, bộ mặt dữ tợn thô bạo, cô vội vàng ôm lấy anh từ phía sau, sợ hãi, đau lòng mà khóc lên: “Chung
Dương…….Đừng như vậy, đừng làm thương tổn mình như thế……..”
Nỗi
phẫn hận trong lòng Chung Dương sau khi được phát tiết ra, cũng từ từ
tan đi, cả ngườ như một quả bóng cao su bị xì hơi, ngồi sụp xuống nền
cỏ, đôi mắt đỏ ửng nhìn thấy ánh mắt sợ hãi giàn giụa nước mắt của Tả Á, trái tim lại nhói đau, anh dọa cô sợ rồi. Chung Dương đưa tay lau nước
mắt trên mặt Tả Á, ôm thật chặt Tả Á vào trong ngực. Anh không biết phải làm thế nào, anh càng cố gắng để có thể ở bên Tả Á, nhưng dường như lại càng đẩy cô xa hơn.
“Tiểu Á, em có biết không, mấy ngày nay, anh luôn sống trong hồi ức, nhớ về thời gian vui vẻ cùng với em, bên tai
luôn nghe thấy giọng nói của em, gọi anh Chung Dương, Chung Dương. Càng
nhớ lại, anh càng muốn chiếm lấy, càng nhớ lại, anh càng muốn quay về,
nhưng dù anh có làm thế nào cũng không thể quay trở về được……..” Chung
Dương đau đớn nghẹn lời không nói được nữa, vùi khuôn mặt đầy nét đau
đớn vào cổ Tả Á.
Tả Á nhẹ nhàng đẩy Chung Dương ra, thoát khỏi
ngực của anh: “Chung Dương, những kỉ niệm tốt đẹp quả thật rất đáng để
ghi nhớ, để hoài niệm, nhưng, những năm tháng đã qua, chúng ta không thể trở về được nữa rồi, tựa như tuổi của chúng ta, cũng lớn tuổi rồi, cũng già rồi, nghĩ lại thời trẻ, muons trở lại tuổi mười tám là chuyện không thể. Bây giờ chúng ta đã không còn như thời thanh xuân nữa, chúng ta
đều đã thay đổi rất nhiều. Tình yêu ban đầu trong sự rửa trôi của năm
tháng đã thay đổi hoàn toàn rồi, bị phá tan thành những mảnh nhỏ, dù
chúng ta có sửa chữa thế nào, có làm cách gì để khôi phục như lúc ban
đầu, nhưng, khi ghép lại với nhau lại phát hiện ra chỉ càng tạo thêm vết nứt.
Hai chúng ta liều mạng muốn ở cùng nhau, muốn tìm về những
thứ hoàn mỹ trước kia, nhưng, đúng như anh nói, càng muốn nắm chặt, lại
cách xa hơn, sẽ lại đột nhiên xảy ra chuyện gì đó khiến chúng ta tách
ra. Em vốn không tin vào định mệnh, nhưng, hiện tại đã có chút tin rổi.
Những thứ của anh sẽ