
điện
thoại lien hoàn rồi, Tả Á và Chung Tĩnh đành phải lưu luyến không thôi
mà tạm biệt nhau.
Chung Tĩnh về nhà, Tả Á trở về cô nhi viện chăm sóc cho bọn nhỏ, đến lúc tan tầm Tả Á mới rời khỏi, quá giang xe trở về nhà. Tả Á tìm chìa khóa mở cửa, nhưng lật tung túi cũng không tìm được.
Tả Á phiền muộn không thôi, cô để quên chìa khóa ở trong nhà rồi, làm sao
lại hồ đồ như vậy được chứ, quả thực là mất hồn mất vía mà. Tả Á gọi
điện thoại cho Kiều Trạch, hỏi anh lúc nào thì về nhà, nhưng mà, điện
thoại di động lại không gọi được, Tả Á nghĩ có lẽ Kiều Trạch sẽ trở về
nhà sớm thôi, nên mệt mỏi ngồi xổm xuống, chờ anh trước cửa.
Trong lúc yên tĩnh này cô lại nhớ lại lời Chung Tĩnh nói, mỗi lần nghĩ tới
lại nghĩ xem mình nên làm thế nào. chờ a chờ, nghĩ rồi nghĩ, đến tận tám giờ mới nghe được tiếng bước chân.
Cô nhìn thấy cửa thang máy mở ra, rồi bóng dáng của Kiều Trạch xuất hiện. Cô vội đứng lên, nhìn anh,
anh cũng nhìn lại cô, Tả Á lẩn tránh tầm mắt lạnh lẽo của Kiều Trạch:
“Em không mang chìa khóa.”
Con ngươi lành lạnh của Kiều Trạch khẽ híp, mày rậm nhíu lại: ‘‘Sao không gọi điện thoại?” Kiều Trạch vừa nói
vừa mở cửa, người cũng liền đi vào. Nếu là lúc trước, hẳn Kiều Trạch sẽ
đau lòng ôm cô vào lòng, sau đó sưởi ấm thân thể, sưởi ấm tay cho cô,
nhưng mà bây giờ anh chỉ hờ hững nói một câu liền đi vào nhà, còn cô thì nhìn theo bóng lưng của anh, ảo não đi vào theo.
Kiều Trạch đi tắm, Tả Á rửa tay rồi đi làm cơm tối.
Nhưng mà, cơm tối lại chỉ có mình cô ngồi ăn, bởi vì Kiều Trạch nói đã ăn
rồi. Tả Á ăn mà chẳng cảm nhận được mùi vị gì, cô thu dọn bát đũa xong,
trở về phòng ngủ lại thấy Kiều Trạch đã nghỉ ngơi.
Anh, hôm nay có chút gì đó rất kì lạ.
Hình như anh đã uống rượu, Tả Á rót một chén nước đặt lên trên tủ đầu giường chỗ Kiều Trạch, sau đó đi tắm, thay áo ngủ, rồi nằm xuống bên cạnh Kiều Trạch, mà anh căn bản không hề để ý đến cô. Anh chưa ngủ, hô hấp của
anh cô nghe được: “Kiều Trạch.....” Cô lấy hết dũng khí gọi anh, muốn
nói chuyện với anh.
Kiều Trạch đưa tay nhu nhu vùng thái dương, hình như có chút nhức đầu, nhắm mắt lại, hờ hững hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cô muốn nói, cô rất xin lỗi chuyện ngày hôm qua, cô muốn nói, Kiều Trạch,
cho em thời gian, em sẽ cố gắng, đặt anh vào trong tim, nhưng mà, cô
không làm được, nói không ra, nhìn anh nhắm chặt mắt, nhíu chân mày,
cuối cùng nói: “Không có việc gì, anh ngủ đi. Ngủ ngon.”
Kiều
Trạch thật sự ngủ, có lẽ là bởi vì đã uống rượu, cho nên anh rất nhanh
ngủ thiếp đi. Tả Á nhìn anh, tầm mắt không khỏi rơi vào trên ngực anh,
Chung Tĩnh nói, lòng của Kiều Trạch dù có kiên cường thế nào đi nữa cũng là chỉ da thịt, lòng dù lạnh nhạt, cũng sẽ biết đau, bởi vì anh cũng là người, cũng có máu có thịt, không phải đúc từ sắt thép.
Tả Á
nghĩ tới hành động ngày hôm qua của mình, lòng khẽ nhói đau, rốt cuộc cô vẫn làm tổn thương anh, cô rúc vào bên cạnh anh, dựa sát ngực của anh,
nhẹ nhàng hôn lên vị trí trái tim anh.
Giống như không tiếng động trấn an trái tim bị thương của anh, lần này đổi lại cô ôm lấy anh..... Lúc sáng tỉnh dậy, trong lòng Tả Á thoáng thấy trống rỗng, cô lười biếng
xoay người, nhìn về phía chỗ nằm của Kiều Trạch, đúng như dự đoán, anh
đã không còn ở đây, trên giường chỉ còn lại một bộ lễ phục lộng lẫy.
Tả Á hoàn toàn tỉnh táo, hôm nay là ngày phải tham gia bữa tiệc sao? Cửa
phòng ngủ bị người đẩy ra, thu hút sự chú ý của Tả Á, cô quay đầu nhìn,
thấy Kiều Trạch đang đi vào. Trong tay anh là bữa ăn sáng dành cho cô,
chân giò hun khói thổ ty và nước trái cây. Tả Á không chớp mắt nhìn dáng người cao lớn của anh đi đến bên giường, giường khẽ lún xuống, anh ngồi bên cạnh cô. Nét mặt lạnh nhạt, đôi mắt lạnh lẽo, ánh nắng mặt trời
chiếu rọi trên khuôn mặt anh, càng lộ rõ gương mặt tuấn mỹ góc cạnh của
anh.
“Buổi tối anh sẽ về đón em.” Giọng điệu của anh vẫn trước
sau như một, trong veo mà lạnh lùng, nhưng Tả Á nghe thấy được, giọng
điệu này đã không còn âm trầm mà lạnh lùng giống hai ngày trước nữa.
Kiều Trạch nói đơn giản không dài dòng, có thể nói anh là người tiếc chữ như vàng, nhưng Tả Á cũng hiểu được, anh muốn đi ra ngoài, buổi tối sẽ trở
lại đón cô đi tham gia dạ tiệc để cô ở nhà chờ anh. Tả Á nhận lấy bữa
sáng: “Em biết rồi.” Cô sẽ ở nhà chờ anh trở lại đón cô cùng đến bữa
tiệc.
Kiều Trạch dường như rất hài lòng về sự ngoan ngoãn của cô, cúi đầu xuống hôn lên trán cô, đúng lúc môi Tả Á lại ở trên cằm Kiều
Trạch, như có như không, nhẹ tựa lông hồng, mềm mại đến khó tin, thân
thể Kiều Trạch căng cứng, hai mắt tối lại, môi mỏng viền theo trán Tả Á
hướng một đường xuống phía dưới, hôn lên đôi môi của cô.
Tay Tả Á nắm thật chặt mâm sứ trong tay, mặt ửng đỏ, nỉ non bên môi anh: “Kiều Trạch…….em…….em còn chưa đánh răng.”
Kiều Trạch đưa tay cầm lấy bữa sáng trong tay Tả Á, đặt lên bàn. Bàn tay
nóng rực bắt đầu dạo quanh trên người Tả Á, đẩy váy ngủ của cô lên cao,
không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, anh kéo quần lót của cô ra, đem dục
vọng của mình từng chút một tiến vào, tự nhiên mà hoà hợp, như nướ