
đi, một chuỗi khói xe ô tô giống như sự tức giận của Kiều Trạch, lưu lại dấu vết ở trong không khí. Tả Á ngây người một giây rồi
xoay người rời đi.
Lúc trở về nhà Tả Á có chút mất hồn mất vía,
thay quần áo ở nhà vào liền nằm trên giường ngủ, cơm trưa cũng không ăn, ngủ thẳng tới bảy giờ tối, khi Tả Á tỉnh lại chỉ cảm thấy chóng mặt, cô đã ngủ quá lâu.
Nhìn đồng hồ, bảy giờ, căn phòng quá yên tĩnh
khiến người ta cảm thấy có chút cô đơn. Cô giật mình bừng tỉnh, Kiều
Trạch vẫn chưa trở về, bình thường thời gian này anh đều ở nhà ăn cơm
tối cùng cô, nếu có chuyện mà về muộn, anh cũng sẽ gọi điện thoại báo
cho cô hay, nhưng mà, hôm nay điện thoại không hề có cuộc gọi nào.
Trong lòng cô dậy lên cảm giác khó hiểu, giống như trống rỗng, giống như có
chút không quen. Cô rời giường, buộc tóc kiểu đuôi ngựa, rồi đi ra phòng bếp, bận rộn làm cơm tối, nhưng lúc thái rau, bởi vì mất hồn mà không
cẩn thận cắt phải tay.
Làm xong cơm đã đến tám giờ, Tả Á ngồi ở
trước bàn cơm, cầm điện thoại di động trong tay, do dự bấm số điện thoại của Kiều Trạch, tiếng chuông vang lên, nhưng không có người nghe, cuối
cùng Tả Á đành thôi, không gọi nữa.
Giữ ấm thức ăn chờ Kiều Trạch trở lại cùng nhau ăn, cô đi vào phòng sách, mở máy vi tính hàn huyên
với Mạch Tử và Chung Tĩnh một lát, rồi lại xem phim thêm lát nữa, cuối
cùng lại ngủ gật trên ghế.
Mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng
động trong phòng khách, Tả Á giật mình tỉnh lại, dụi dụi đôi mắt cay xè, đi ra khỏi phòng sách, thấy Kiều Trạch đã về, đang cởi áo khoác, đi tới phòng tắm.
Tả Á nhìn đồng hồ trên tường, đã mười một giờ rồi,
nhân lúc Kiều Trạch tắm rửa, Tả Á hâm nóng thức ăn, bưng ra ngoài, định
gọi Kiều Trạch ra ăn cơm, lại phát hiện Kiều Trạch đã tắm xong, đi vào
phòng sách từ luc nào.
Tả Á đi đến phòng sách, đẩy cửa ra, thấy
Kiều Trạch đang chuyên chú xem cái gì đó trong máy tính. Kiều Trạch lạnh lùng như vậy khiến cho cô không biết nên làm thế nào, nhưng vẫn mở
miệng hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Anh không ngẩng đầu, chỉ lạnh lùng nói: “Đã ăn rồi! Đóng cửa lại.”
Tả Á cảm thấy có chút buồn bực khó chịu, cô khẽ cắn môi, đưa tay đóng cửa
lại, trong lòng cũng có chút tức giận, Kiều Trạch đang giận cái gì chứ?
Tả Á cũng không ăn cơm nữa, đi thẳng về phòng ngủ.
Nhưng mà cô
làm thế nào cũng không ngủ được, trằn trọc trở mình, mãi cho đến rạng
sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong giấc mộng cô có cảm giác
bên kia giường nhẹ lún xuống, cô những tưởng Kiều Trạch sẽ giống như
thường ngày dán lại gần cô, áp sát lồng ngực vào lung cô, để cho cô gối
lên cánh tay của anh, rồi anh sẽ nắm tay cô ngủ, nhưng mà, không có, cô
có chút lạnh, không nhìn được rụt thân lại, trong giấc mộng cảm thấy có
chút khổ sở, nhưng khổ sở vì cái gì cô lại hoàn toàn không hiểu được.
Sáng ngày hôm sau, khi Tả Á tỉnh lại, Kiều Trạch đã không còn trên giường
nữa, nửa giường bên kia đã không còn lưu lại hơi ấm của anh. Tả Á ngây
người ngồi tại chỗ, thẫn thờ nhìn nhìn nơi anh nằm một lúc, cuối cùng
xuống giường đi ra ngoài phòng ngủ. Lại nghe thấy tiếng Kiều Trạch hình
như đang nói điện thoại với ai đó ở bên ngoài, cô chỉ loáng thoáng nghe
được Kiều Trạch nói: “Bắt được rồi? Được, tôi lập tức qua.”
Tả Á
dựa theo âm thanh tìm được bóng dáng của Kiều Trạch, anh đang đứng ở
phòng khách trước cửa sổ lớn sát đất, cô vội vàng hỏi: “Kiều Trạch, có
phải đã có tin tức của con rồi không? Có phải đã bắt được người bắt cóc
con rồi không?”
Kiều Trạch quay đầu lại nhìn cô: “Không phải!”
Anh nói xong liền đi về phòng chứa quần áo, bóng dáng cao lớn đi qua
trước mặt Tả Á, Tả Á vội vàng đi theo:0 “Nhưng anh vừa nói bắt được rồi
mà, có phải anh đang giấu em chuyện gì không, có
phải.....con.....đã.....” Lòng của Tả Á bị nỗi hoảng sợ lấp đầy, không
nói tiếp được nữa.
Kiều Trạch lấy từ trong tủ ra một bộ âu phục, nhìn cũng không nhìn Tả Á, lạnh lùng nói: “Em nghĩ quá nhiều rồi.”
Cô suy nghĩ nhiều ư? Chuyện Kiều Trạch vừa nói không có liên quan tới con sao?
Kiều Trạch thay xong quần áo liền đi ra ngoài, Tả Á nhìn bóng lưng của anh,
muốn gọi anh, nhưng cuối cùng lại im lặng, thái độ lạnh lùng khiến cho
cô có chút sợ hãi và khó chịu, cô chỉ đành nhìn anh mở cửa đi ra ngoài.
Tả Á đi toilet, lúc rửa mặt cô ngẩng đầu nhìn mặt mình trong gương, sao
lại thành vẻ mặt của oán phụ thế này, đáy mắt lại còn mang vẻ cô đơn,
trái tim cô không khỏi nảy lên mấy nhịp, đưa tay soi gương vỗ vào mặt
của mình, ảo giác sao?
Thu dọn nhà cửa xong, Tả Á liền đi tới cô
nhi viện, viện trưởng nói cho cô biết, có một người thiện tâm quyên góp
cho cô nhi viện, hơn nữa còn là số tiền không nhỏ, cho đến tận bây giờ
đây là lần đầu tiên cô nhi viện được quyên góp số tiền lớn như vậy.
Người quyên góp không lưu lại tên, chỉ biết hình như là họ Kiều.
Tả Á nghĩ, chắc chắn người đó là Kiều Trạch, lòng cô có chút vui mừng, bấm số điện thoại của anh, muốn cám ơn anh, cũng thuận tiện hỏi xem có phải anh đang giận cô không. Điện thoại thông, Tả Á vội vàng hỏi: ‘‘Anh ăn
cơm chưa?”
“Có việc.” Bên kia truyền đến g