
cầu đầu
tiên của anh ta chính là muốn cô và Kiều Trạch tái hôn, sau đó lấy tiền
của Kiều Trạch. Tả Á nói, cô có thể nghĩ cách gom góp tiền, nhưng tên
kia lại nói đây là quy tắc của trò chơi, cô phải làm theo quy tắc của
anh ta, nếu không trò chơi này sẽ không thể chơi nữa, hơn nữa hắn còn đe dọa không cho cô báo cảnh sát, bằng không đừng trách hắn lòng dạ độc
ác.
Nhưng cuối cùng Tả Á vẫn đi báo cảnh sát, nhưng mà lần này cô lại bị cho rằng mắc bệnh tâm thần, hơn nữa còn phải đợi ở đó 48 giờ để
lập hồ sơ nữa. Bọn bắt cóc nói cô đi thành phố X ngay trong hôm nay, Tả Á đành bất đắc dĩ bất chấp tất cả mua vé máy bay đi tới thành phố X,
nhưng không ngờ.....
Hiện tại cô lại bị giam ở nơi này với lí do
bệnh tâm thần của cô phát tác, đánh lén cảnh sát, khai báo sai sự thật,
cô hoàn toàn là người không bình thường. Lần này Tả Á không biết mình sẽ bị giam bao lâu, cô đã mất hoàn toàn liên lạc với bên ngoài, trong lòng cô tràn đầy lo lắng cho con mình, lo lắng mình làm cách nào để có thể
ra khỏi nơi này, làm thế nào có thể bắt được liên lạc với người nhà.
Cô cứ như vậy mà đánh mất con, đứa con mà cô dùng mười tháng hoài thai
sinh ra, con của cô mới chỉ ra đời được bốn tháng, đứa con mà cô xem như toàn bộ sinh mạng mình cứ như vậy mà đột nhiên biến mất khỏi thế giới
của cô.
Tả Á cảm thấy cuộc đời của cô đã đến tận cùng rồi, đen
tối đến mức cái gì cũng không nhìn thấy được. Nếu như ngay từ đầu khi
trở về cô báo cảnh sát, nếu như ngay từ đầu cô nói cho Kiều Trạch biết,
mọi chuyện có xảy ra như thế này không?
Nhưng mà, cô cũng rất sợ
nếu báo cảnh sát con cô sẽ bị giết, cô nghĩ chỉ cần cô nghe theo lời bọn cướp là có thể chuộc con về, nhưng mà, mọi chuyện vốn không dễ dàng như vậy, mọi chuyện xảy ra đến nước này khiến cô thực sự không thể chịu
đựng nổi nữa rồi.
Nước mắt cô đã cạn, lòng của cô cũng đã héo khô rồi, cô.....thậm chí còn không đặt cho con cô một cái tên, chỉ thích
gọi con là Tiểu Bảo, là bé cưng của cô, là tâm can bảo bối của cô. Nhưng mà, bé cưng của cô đã đi nơi nào, con của cô đang ở nơi nào.
Cô
cảm thấy mình sắp điên rồi, sắp phát điên lên rồi. Nếu cứ tiếp tục như
vậy, cô sợ mình không còn cơ hội nhìn thấy con mình nữa, cứ tiếp tục như vậy cô thật sự sẽ phát điên lên mất. Tả Á khổ sở khóc lóc, ngã quỵ
xuống mặt đất, hai tay ôm chặt lấy thân thể của mình. Lần đầu tiên cô
cảm thấy được cái thế giới này thì ra lại có nhiều chuyện bất đắc dĩ như vậy, mọi chuyện diễn ra đều không theo ý mình, mất đi, trong đời người
đã mất đi quá nhiều, khiến con người ta không cách nào chịu đứng
nổi.....
Trong lúc Tả Á đang vô cùng khổ sở, một người đàn ông
đứng ở ngoài cửa phòng bệnh của cô, trên đầu đội mũ lưỡi trai, vành nón
áp xuống thật thấp, nghe hết tiếng kêu khóc thảm thương của cô, nhưng
anh ta dường như không có chút cảm thông nào, thậm chí có chút sảng
khoái, nhìn cánh cửa phòng bệnh của cô, lấy điện thoại di động ra, bấm,
nhỏ giọng nói: “Tất cả đều hoàn hảo, chuyển một nửa số tiền đến đây!”
Bên kia đầu điện thoại có người nói: “Tốt lắm! Tiền sẽ rất nhanh được chuyển đến, anh biết làm thế nào rồi chứ?”
“Yên tâm!”
Người đàn ông nói xong liền cúp điện thoại, đi về hướng toilet, rút sim điện
thoại ra, vứt vào trong bồn cầu, xả nước, rồi sau đó xoay người rời
khỏi.
Sau khi người đàn ông bên kia đầu điện thoại nghe thấy
người đàn ông đội mũ lưỡi trai bên này hồi báo, môi anh ta khẽ cong lên
thành một nụ cười âm trầm quỷ dị, tất cả mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay của anh ta, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thào nói: “Kiều Trạch, tôi muốn khiến anh phải đau khổ cả đời!” Kiều Trạch vội vàng chạy tới nơi đã hẹn để chuộc con cho Tả Á, thật ra thì
anh chưa gom góp đủ số tiền nhiều như vậy, nhưng bởi vì thời gian quá
cấp bách, từ nhà chạy xe đến địa điểm bọn bắt cóc hẹn cũng mất hơn 10'
đồng hồ rồi, anh mơ hồ cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Bọn bắt có
này đòi hỏi như vậy rõ rang không phải là muốn tiền của anh, anh mở phần thu hình của điện thoại di động ra, đặt ở một vị trí vừa vặn hướng về
phía trước, bọn bắt cóc rõ rang là đang lừa anh, anh đã lượn vòng quanh
địa điểm bọn cướp đã hẹn, cuối cùng dừng ở nơi mà địa thế có chút phức
tạp.
Kiều Trạch xuống xe, thấy một người đàn ông vóc dáng thấp bé đang cầm một cái giỏ dung để đặt để nhỏ trên tay, phía trên có che một
miếng vải bông, chắc hẳn là đang chờ anh. Anh nhìn không nhìn được đứa
nhỏ đang nằm trong giỏ, tên cướp nhìn anh, duy trì với anh một khoảng
cách nhất định: “Hàng tôi mang đến rồi, tiền đâu?”
“Hàng gì?” Anh cảnh giác, đứng ở trước xe, hướng điện thoại để có để ghi hình được mặt hai người, lạnh lùng nói: “Tôi tới chuộc về đứa bé, tiền anh cần, tôi
đã mang đến rồi, bây giờ anh phải để tôi nhìn xem đứa bé có an toàn hay
không đã, nếu như anh làm đứa bé bị thương, thì chờ anh chính là tường
cao của nhà giam đấy!”
Tên cướp thấy Kiều Trạch bình tĩnh như
vậy, hơn nữa vẻ mặt lại có phần hung dữ, lãnh khốc, anh ta không tự chủ
được mà bớt đi sự hống hách, nhưng cũng có chút thẹn quá thành giận nói: “Tiền đ