
âu?”
Kiều Trạch mở cửa xe, kéo ra một cái túi vứt lên trên mặt đất, tròng mắt đen nhìn chằm chằm người kia: “Tiền ở trong đó.”
“Mở ra!”
Kiều Trạch nghe lời ngồi xổm người xuống, đưa tay từ từ mở túi ra làm lộ ra một chồng nhân dân tệ.
Mắt tên kia liền sáng lên, hắn quát: “Ném qua đây!”
Kiều Trạch lại nói: “Anh đặt đứa nhỏ xuống đất, tôi mới ném tiền qua!”
Tên bắt có kia cân nhắc một chút, rồi liền đặt chiếc giỏ đựng đứ nhỏ xuống
ngay bên cạnh chân mình, Kiều Trạch cầm túi tiền lên, mắt không biến
sắc, dùng hết sức lực ném về phía tên bắt cóc, túi đựng tiền rất lớn,
cũng rất nặng, liền nặng nề đập lên ngực tên cướp, thân thể hắn không
chịu được mà lảo đảo bước lùi về phía sau mấy bước, dưới đáy túi toàn là gạch giả tiền.
Kiều Trạch thừa cơ dùng tốc độ nhanh nhất vọt
tới, đá một cước lên người tên cướp, đạp anh ta ra thật xa, rồi sau đó
vội chạy tới chỗ đặt đứa nhỏ, tay mới vừa nắm được giỏ thì đột nhiên có
mấy gã không biết từ nơi nào xông tới, dí súng lên đầu anh, cũng bắt lấy tên cướp.
“Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!”
Kiều Trạch căng thẳng, anh không hề báo cảnh sát!
Quả nhiên trong giỏ kia không có đứa nhỏ nào cả, nhưng thật sự ngoài dự
liệu của anh, bên trong đó lại toàn là ma túy, anh và tên bắt cóc kia
đều bị bắt, hắn nói hắn không hề biết đứa nhỏ nào cả, chỉ là có người
nói muốn mua hàng của anh ta, cho nên hẹn tới địa điểm này gặp mặt, nói
Kiều Trạch chính là người mua ma túy.
Kiều Trạch giải thích anh
chỉ là tới để chuộc đứa bé bị người kia bắt cóc thôi, không hề biết
chuyện mua bán ma túy gì cả. Nhưng lúc ấy ma túy lại đang ở trong tay
Kiều Trạch, điện thoại di động để liên lạc với tay buôn ma túy cũng đang ở trong tay anh, còn tiền mau hàng cũng lại đang nằm trong tay người
kia, chẳng khác gì là bị bắt ngay tại hiện trường, anh có miệng cũng
không thể nói rõ được.
Nếu như không phải anh đã đề cao cảnh giác ngay từ đầu, cảm thấy chuyện này có chút gì đó không đúng, dùng điện
thoại di động để quay lại mọi chuyện xảy ra, sợ rằng lúc này anh đang
phải ngồi ăn cơm tù rồi.
Kẻ bắt có lại biến thành người buôn ma
túy, giải thích như thế nào đây? Kiều Trạch mơ hồ cảm thấy có người muốn hãm hại anh, nhưng mà, là ai? Anh không đoán ra được, anh chỉ lo lắng
cho an toàn của Tả Á và đứa nhỏ.
Cuối cùng Kiều Trạch cũng được
thả ra, tên buôn ma túy kia bị giam giữ, tiến hành tra hỏi, Kiều Trạch
rất muốn hỏi rõ moiij chuyện đã xảy ra, nhưng khi về đến nhà, anh lại
không thấy Tả Á đâu cả.
Đúng vậy, không thấy Tả Á, cô không ở
thành phố A, Kiều Trạch như sắp phát điên, dưới sự giúp đỡ của cảnh sát
cũng không tìm được Tả Á, anh không nhịn được mà lo lắng nghĩ, có phải
Tả Á đã gặp chuyện gì rồi không? Còn chuyện đứa nhỏ rốt cuộc là như thế
nào?
Lòng anh vôp cùng sốt ruột, nhưng chỉ có thể từng chút đi
điều tra đầu đuôi mọi chuyện. Tả Á sao đột nhiên lại trở về nói muốn tái hôn với anh, cô nói con cô bị bắt cóc nhưng cuối cùng tại sao kẻ bắt
cóc lại biến thành người buôn ma túy, tại sao Tả Á lại đột nhiên biến
mất không tìm thấy.
Thậm chí, những người anh em của anh đã nói,
là Tả Á tạo bẫy để anh chui vào, bởi vì, cô hận anh, hận anh phá hoại
tình yêu, hạnh phúc của cô, nhưng, anh không tin, không tin Tả Á có thể
làm như vậy .
Anh nhất định phải tìm được cô!
•
Tả Á bị giam ở đây giống như bị nhốt trong một cái lồng vậy, mỗi khi cô
không nghe lời sẽ bị người ta tiêm cho một mũi, khi cô ngoan ngoãn yên
lặng thì lại cho cô uống thuốc, cô nhổ thuốc ra, sẽ có người dung biện
pháp cứng rắn đút vào cho cô.
Cô nói cô không bị bệnh, cô nói cô
rất bình thường, nhưng mà, bệnh nhân mắc bệnh thần kinh ở trong mắt bác
sĩ đều nói mình bình thường, càng nói mình không bị bệnh thì chính là
bệnh nghiêm trọng, cho nên lượng thuốc sẽ tăng.
Vì vậy cô đã có
kinh nghiệm, không nói mình không bị bệnh nữa, nhưng, mỗi khi cô nhớ tới con mình cô lại không nhịn được mà khóc lên, không nhịn được đau lòng,
không nhịn được mong muốn thoát khỏi nơi này, vẻ lo lắng sốt ruột cùng
thống khổ của cô lại càng khiến cô giống người không bình thường.
Bọn họ ngại cô ầm ĩ, cho nên tiêm cô, còn cô, trong không gian nhỏ hẹp ấy
không ngừng né tránh mũi kim tiêm đâm vào da thịt mình, nhưng cuối cùng
cô vẫn bị ấn xuống giường, sau đó bị trói, bị bắt uống thuốc, bị tiêm.
Tả Á không biết cô phải làm thế nào mới khiến cho bọn họ tin rằng cô rất
bình thường, không biết phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi đây. Cô
cảm thấy rất tuyệt vọng, trong nỗi tuyệt vọng cô lại càng nhớ con mình,
mỗi lần nghĩ đến đều rất đau lòng, nhưng cô không có cách nào thoát ra
ngoài để đi tìm con, không có cách nào liên lạc được với người khác. Đã
có lúc cô nghĩ, hay là chết đi, chết rồi sẽ không còn khổ sở như vậy
nữa, nhưng không đợi cô kịp làm ra hành động tự sát nào, bọn họ dường
như đã đoán được cô có ý định tự sát, liền tiến hành trị liệu điện kích
với cô.
Tả Á vẫn tin chắc rằng mình là người bình thường, thế
nhưng dưới sự giày vò như vậy, cô không biết cuối cùng mình còn có thể
bình thường hay không n