
g nhận điện thoại?”
Tả Á không trả lời, bàn tay run rẩy đưa
lên nhấn nút nhận, nín thở lắng nghe âm thanh thật thấp bên đầu kia điện thoại truyền đến: “Kế hoạch có chút thay đổi, 20 phút sau, nói chồng cô mang theo hai trăm vạn, gặp dưới tháp x, chỉ một mình anh ta, không cho phép báo cảnh sát, nếu không tôi giết con tin, đưa điện thoại của cô
cho anh ta để thuận tiện liên lạc, lập tức!”
“Anh đừng làm bậy!”
Tả Á không nhịn được sợ hãi mà gào thét lên, cô còn muốn nói thêm gì đó
nhưng đối phương đã quả quyết cúp máy, Tả Á nắm chặt tay Kiều Trạch,
trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nước mắt cùng nét hoảng sợ, khóc lóc cầu
khẩn nói: “Kiều Trạch, cứu con giúp em, cứu con.....”
Con? Lòng
Kiều Trạch đột nhiên co rút, tròng mắt đen nhìn chằm chằm Tả Á, tay nắm
chặt bả vai cô: “Em nói cái gì? Con nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hả?”
“Người kia.....Người kia muốn anh cầm hai trăm vạn đi chuộc
con về.....Kiều Trạch, anh mau đi cứu con đi, em không thể không có con
được.....20 phút, chỉ có 20 phút, anh ta muốn anh mang tiền đến gặp dưới tháp x, chuộc con về.....” Lòng của Tả Á đã trở nên vô cùng hỗn loạn,
quá hoảng sợ đã khiến cô không nhịn được khóc nấc lên, cô cố gắng sắp
xếp lại ngôn ngữ, nhưng lại vẫn nói năng lộn xộn như cũ.
Nhưng
Kiều Trạch nghe thế cũng đã hiểu ra được bảy, tám phần, lòng nhói đau,
nhưng lại cố không để ý tới những cảm xúc không thoải mái kia, vội vàng
hỏi lại: “Đứa bé bị bắt cóc? Bọn chúng muốn lấy hai trăm vạn để chuộc
về?”
Tả Á nức nở gật đầu, trong lòng tràn đầy sợ hãi, cô vẫn luôn tin tưởng rằng bọn bắt cóc sẽ trả lại con cho cô, nhưng mà tại sao
chúng đột nhiên lại thay đổi chứ?
Tả Á nhớ lại lời nói của bọn
bắt cóc, vội vàng nhét điện thoại di động của mình vào trong tay Kiều
Trạch, Kiều Trạch liền hiểu được ý của Tả Á, bọn bắt cóc là muốn dùng
điện thoại di động của cô để liên lạc với anh.
Giờ phút này trong lòng Kiều Trạch có quá nhiều nghi vấn cùng đau lòng, đứa bé, Tả Á đã có một đứa con, là của anh ư, hay là của Chung Dương? Nhưng làm sao nó lại bị bắt cóc? Tại sao cô không chịu nói sớm cho anh biết? Những nghi vấn
này thoáng qua trong đầu anh, nhưng anh cũng đã không còn thời gian để
hỏi chi tiết nữa rồi, anh cảm thấy có chút xót xa, tại sao Tả Á lại
không nói sớm cho anh, tại sao lại không chịu báo cảnh sát, thời gian
chỉ có 20 phút, giờ muốn báo cảnh sát cũng không còn kịp nữa rồi, hơn
nữa để gom góp được hai trăm vạn cũng cần thời gian.
Anh thấy Tả Á gần như sắp sụp đổ, trầm giọng trấn an cô: “Anh sẽ đi thỏa thuận với
bọn bắt cóc, đứa bé nhất định sẽ không xảy ra việc gì đâu, em nhất định
phải kiên cường lên!”
Tả Á gật đầu, đem toàn bộ hi vọng đặt ở
trên người Kiều Trạch, cô đã không còn biết nên làm thế nào mới là tốt
nhất, giờ khắc này, cô chỉ còn biết lệ thuộc vào Kiều Trạch, tin tưởng
Kiều Trạch, cô đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể hi vọng đứa
nhỏ có thể bình an trở về bên cô.
Kiều Trạch dùng tốc độ nhanh
nhất mặc quần áo, cầm lấy điện thoại của Tả Á, rồi vội vã chạy ra cửa,
thời gian chỉ có 20 phút, anh phải giành giật từng giây, nhưng mà, chỉ
trong 20 phút anh không cách nào gom góp được nhiều tiền như vậy.
Có điều, nếu mục đích của bọn bắt cóc chỉ là tiền, tại sao chúng lại chỉ
cho anh một chút thời gian như vậy? Chỉ với 20 phút căn bản không cách
nào thực hiện được mục đích đòi tiền mà bọn chúng muốn. Chuyện này dường như có cái gì đó không đúng, nhưng Kiều Trạch cũng không kịp ngẫm nghĩ
nhiều nữa, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước. Anh nghĩ đến đứa con
của Tả Á, đứa con, con của Tả Á ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì
được.
Kiều Trạch cứ như vậy vội vàng rời đi, cố nghĩ ra cách để
chuộc đứa nhỏ về. Mà Tả Á ở nhà cũng đứng ngồi không yên, lòng tràn đầy
lo lắng và chờ đợi, chờ đợi Kiều Trạch mang con cô trở về, hi vọng con
cô có thể trở về bình yên vô sự.
Nhưng ngay khi Tả Á đang lo
lắng, điện thoại cố định trong nhà lại đột nhiên vang lên, Tả Á theo
phản xạ xông tới nghe điện thoại, một giây kia điện thoại lên, cô mới ý
thức được, điện thoại di động của cô đang ở trong tay Kiều Trạch, còn
đây là điện thoại nhà, có lẽ không phải là do bọn cướp gọi tới, nhưng
bởi vì lòng cô đang rất sốt ruột, nên cô hấp tấp nghe máy: “A lô, ai
vậy?”
“Cô dám để cho chồng cô đi báo cảnh sát!” Người đàn ông bên kia gầm nhẹ một tiếng.
Lòng của Tả Á đột nhiên trầm xuống, vội vàng giải thích: “Không có, không có báo cảnh sát mà, anh đừng làm tổn thương con tôi, tôi đều làm theo
những gì anh nói mà, cầu xin anh đừng tổn thương con tôi, đừng.....”
“Nghe đây!” Người ở đầu điện thoại bên kia quát một tiếng, ngắt lời nói Tả Á, tiếp tục nói: “Cô lập tức mang hai mươi vạn, đi đến thành phố X! Lần
này còn dám giở trò, tôi sẽ giết chết đứa nhỏ để cho cô vĩnh viễn không
thấy được con trai của mình nữa.”
Tả Á vội vàng hô lên: “Không...không được, tôi không có báo cảnh sát mà, anh đừng làm tổn thương con tôi. Con tôi đang ở đâu?”
Người đàn ông bên kia nói: “Cô lập tức đi đến thành phố X, đến đó tôi sẽ nói cho cô biết làm