
a. Nhìn thấy cô khóc thầm, anh không có cách nào an ủi cô, cũng không
thể nổi giận với cô, chỉ có thể âm thầm chịu đựng như vậy. Nhắm mắt quay đi, cô yêu đi hay yêu lại, tùy cô, anh không có cách gì để can thiệp
vào.
Tả Á nhìn bóng lưng bi thương của Kiều Trạch, trái tim co
rút từng cơn, cô thẫn thờ ngồi ở đó, cắn môi, cố gắng không để cho mình
khóc ra thành tiếng. Hôm nay là ngày cô tái hôn, cũng là ngày cô kết
hôn.
Anh vốn nên có một đêm tân hôn tuyệt vời với Tình Văn, không cần phải nhìn thấy khuôn mặt khóc lóc thảm thương của cô, không cần
phải chịu đựng sự lạnh nhạt cùng không tình nguyện của cô. Thế nhưng,
tất cả đều bởi vì cô xuất hiện mà bị phá hỏng. Anh biết rõ cô không yêu
anh, nhưng vẫn là anh vào lúc cô cần được giúp đỡ nhất, lựa chọn cô, mặc kệ cô xuất phát từ mục đích gì, chỉ bởi vì cô đau khổ cầu xin anh.
Trong lòng Tả Á vô cùng khó chịu, Kiều Trạch nói không sai, đúng, tái hôn là
cô nói ra, cô đã đồng ý với anh sẽ cố gắng làm tốt bổn phận của một
người vợ, không hận anh nữa.....Cô dựa vào cái gì mà bày sắc mặt, dựa
vào cái gì mà đối xử với anh như vậy, lần hôn nhân này, gút mắc lần này, đều là con đường do cô tự mình chọn, cô dùng lí do gì để oán trách đây.
Không có, chỉ là bởi vì hiện tại lòng cô như dầu sôi, cô không biết có nên
báo cảnh sát hay không, có nên nói cho anh biết sự thật hay không, cô sợ chỉ sơ ý một chút sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cô cảm thấy
mờ mịt bất lực, không biết phải làm như thế nào, người xa lạ kia cứ như
lắp máy nghe trộm trên người cô vậy, nhất cử nhất động của cô mỗi tiếng
nói từng cử chỉ, hắn đều nắm giữ ở trong lòng bàn tay, đáng sợ, thật
đáng sợ!
Tả Á càng nghĩ lòng lại càng thêm hoang mang lo sợ, cố
gắng kéo dài thêm một ngày, có phải sẽ ít đi một ngày hi vọng? Hay là,
kết quả sẽ giống như cô vẫn luôn mong đợi? Cô không báo cảnh sát có phải lựa chọn sai lầm hay không?
Kiều Trạch cả đêm không chợp mắt.
Đêm tân hôn anh có chút mong đợi lại cứ như thế mà trôi qua. Trong lòng
anh, đây mới là đêm tân hôn chân chính, nhưng lại kết thúc bằng việc anh mở to mắt đến bình minh ngày hôm sau.
Vốn định nghỉ phép mấy
ngày ở với Tả Á nhiều một chút, cải thiện mối quan hệ của hai người,
nhưng bây giờ xem ra anh đến công ty thì tốt hơn. Cho nên sau một hồi do dự, cuối cùng anh vẫn quyết định đến công ty làm việc.
Ở trên
lầu rửa mặt, sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Kiều Trạch xuống lầu cầm chìa khóa xe, ngay lúc anh đi đến nơi thay giày trước cửa định rời đi, lại
nghe được sau lưng có một giọng nói rất không tự nhiên hỏi anh:
“Em.....em nấu bữa sáng rồi, anh có muốn ăn một chút không?”
Bàn
tay đang thay giày của Kiều Trạch chợt dừng lại, cô vẫn ở đây, không hề
rời đi, trong lòng cô rốt cuộc đang nghĩ gì? Bởi vì Chung Dương không để ý tới mà tuyệt vọng, cho nên quyết định yên ổn sống với tình trạng hiện nay ư?
Anh không quay đầu, thay xong giày, đưa tay định mở cửa
đi ra ngoài, chợt một cây dù đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh, cây dù màu đen cùng một đôi tay trắng thuần tạo thành sự đối lập rõ ràng. Anh
không nhịn được quay đầu lại, thấy Tả Á đang đứng bên cạnh anh, đôi mắt
sưng đỏ, ánh mắt có chút e sợ, thậm chí còn có chút lo lắng, các khớp
xương tay nắm cây dù trở nên trắng bệch, có cảm giác như sắp bóp gãy nó.
“Hôm nay sẽ có mưa.....cái này…có lẽ anh sẽ cần dùng đến.”
Giọng nói cô thật thấp, mang theo chút e dè khiến Kiều Trạch vô thức chậm rãi đưa tay ra nhận lấy cây dù, mà tay Tả Á cũng mau chóng rụt trở về, cúi
đầu, nhỏ giọng nói: “Đi đường cẩn thận.....Em.....em đang bận.....còn
đang nấu cháo!”
Tả Á nói xong xoay người đi vào nhà bếp, bóng
lưng có chút hoảng hốt. Kiều Trạch nhìn bóng lưng của cô, rồi cúi đầu,
tầm mắt rơi vào cây dù màu đen trong tay anh. Tả Á chưa từng chủ động
làm gì cho anh cả, nhất là những hành động nhỏ nhặt trong cuộc sống như
thế này. Những hành động nhỏ nhặt khiến anh cảm thấy thật thân thiết,
thật ấm áp như thế này đối với anh mà nói là một loại hy vọng xa vời.
Cô chưa bao giờ làm chuyện thân thiết nhỏ nhặt như vậy với anh, thế mà hôm nay cô nấu cơm sáng cho anh, dặn dò anh trời mưa cầm theo dù, đi đường
cẩn thận, lúc cô làm điều này, Kiều Trạch nhìn ra được, cô có chút không được tự nhiên, có chút sợ anh cự tuyệt.
Cô đang cố gắng thực
hiện lời hứa của mình sao? Cố gắng làm một người vợ tốt, tái hôn rồi sẽ
không hận nữa, không còn hận anh nữa. Đây là bước đầu tiên ư? Bước đầu
tiên để không hận anh, để sống hòa thuận với anh, bước đầu tiên tiến
hành cuộc hôn nhân tốt đẹp của bọn họ sao?
Khó khăn nhất trong
đời chính là đi bước đầu tiên, không phải sao? Mặc dù đêm qua không phải là một đêm tân hôn vui vẻ, thế nhưng, hiện tại, cô vươn cành ô liu(*)ra cho anh, hơn nữa còn là cành ô liu vừa mới manh nha, sự cự tuyệt của
anh sẽ tương đương với việc bóp chết bước đi thứ hai của Tả Á.....
Tả Á có chút mất hồn ngồi ở bên cạnh bàn ăn, cô căn bản cũng không có khẩu vị ăn gì cả, trong đầu đều là những lời nói của người đàn ông xa lạ ở
trong điện thoại kia, cho nên khi Kiều Trạch tiến