
ều Trạch đã có những tiếp xúc thân mật nhất, anh đang ở bên cạnh Tả Á
nhưng có khi nào đã bị thay thế rồi không? Trong lòng anh chợt cảm thấy
lo lắng.
“Trả lời anh, Tiểu Á, tại sao em lại đi cùng với anh ta?”
“Chung Dương, anh đừng suy nghĩ nhiều, em vừa về nhà, vừa khéo.....vừa khéo Kiều Trạch đưa em trở về, thật sự.....”
Vẻ mặt Chung Dương đột nhiên thay đổi, đưa tay ôm lấy bả vai Tả Á, trong
giọng nói có chút kích động: “Tiểu Á, em nói dối, em bắt đầu biết nói
dối anh rồi hả? Anh gọi điện thoại cho em nhưng em lại tắt máy, mới vừa rồi.....mới vừa rồi anh qua nhà em, mẹ em cho anh hay em đã không về
nhà mấy hôm rồi, anh đành đến đây chờ em về, cuối cùng lại đợi được em
và chồng trước đi với nhau, thậm chí lại còn bịa chuyện để lừa anh!”
Mặt Tả Á tái đi, nhìn sự đau khổ thương hiện lên trong đôi mắt đẹp của
Chung Dương, đau lòng nói: “Chung Dương, anh nghi ngờ em sao? Em nói cái gì anh cũng đều không tin đúng không? Cũng bởi vì anh nhìn thấy em trở
về cùng với Kiều Trạch là liền định tội em phải không?”
Trong
lòng Chung Dương vô cùng buồn bực, anh đang làm cái gì vậy, không phải
rất muốn gặp cô, vội vã đến để gặp cô sao? Không phải đã nói là không
cãi vã, vui vẻ ở bên nhau sao? Nghĩ tới đây, anh vội ôm lấy Tả Á, nói
lời xin lỗi: “Được rồi, chúng ta không cãi nhau nữa, anh chỉ là
sợ.....sợ em sẽ rời bỏ anh. Bảo bối à, đừng tức giận!”
Cơ thể của Tả Á cứng ngắc, để mặc cho Chung Dương ôm mình, cô muốn nói, Chung
Dương thật ra thì anh luôn để ý quá khứ của em với Kiều Trạch phải
không, thật ra thì anh thiếu niềm tin vào tình yêu của em đối với anh
đúng không? Nhưng mà, bọn họ khó khăn lắm mới có thể ở bên nhau, nên
phải biết quý trọng lẫn nhau, cô không muốn giải thích là do mình bị
thương, Kiều Trạch đã cứu cô, chăm sóc cho cô, những lời này chỉ càng
khiến Chung Dương lo lắng mà thôi. Mà cãi nhau thì cũng chỉ khiến cho
tình cảm của hai bên bị tổn thương, cho nên cô lặng im không nói gì cả.
Trong sự im lặng, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ giây phút yên tĩnh này, Chung Dương buông Tả Á ra, móc điện thoại di động từ
trong túi ra, bắt máy. Tả Á chỉ nghe thấy Chung Dương nói: “Cái gì?
Nghiêm trọng không? Con lập tức đến đó!”
Cúp điện thoại, Chung
Dương vội vàng đặt một nụ hôn lên trán Tả Á, nói vội vàng: “Trong nhà
xảy ra chút chuyện, Tiểu Á, anh phải đi trước.”
Tả Á nhìn vẻ lo lắng tràn đầy trên khuôn mặt đẹp trai của Chung Dương, sốt ruột hỏi: “Nghiêm trọng lắm sao? Vậy anh mau đi đi!”
Chung Dương vội vã chạy đi, Tả Á có chút cô đơn đi lên trên lầu. Đứng lâu như thế, chân cô lại phát đau rồi, cô lấy rượu thuốc bôi lên, mệt mỏi nằm
trên ghế sofa, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, giống như một món
đồ hoàn hảo bị hỏng mất một góc, muốn sửa chữa nó, nhưng làm thế nào
cũng không có cách làm nó trở lại như ban đầu được.
Vết thương
của Tả Á đã không còn vấn đề gì nữa, thời gian nghỉ ở công ty cũng đã
hết, cô bắt đầu đi làm lại. Bây giờ cũng sắp đến Tết rồi, khó khăn của
Chung Thị cũng đã được giải quyết phần nào, xem ra chỉ cần thêm một ít
thời gian nữa Chung Thị có thể thoát ra khỏi bóng tối đang bao phủ, vui
vẻ đón năm mới rồi.
Tả Á làm xong công việc cuối cùng, rốt cuộc
cũng được tan làm. Hôm trước cô và Chung Dương có chút không vui vẻ, hơn nữa, gia đình anh hình như đang có chuyện, Tả Á gọi điện thoại cho
Chung Dương hỏi thăm một chút, nhưng điện thoại của anh vẫn luôn bận.
Xuống tầng, Tả Á nhận được một tin nhắn, do Chung Dương gửi tới, cho cô địa
chỉ một nơi, hẹn gặp mặt cô ở chỗ đó, bây giờ anh không tiện gọi điện.
Tả Á khẽ mỉm cười, bắt taxi đi đến chỗ Chung Dương đã hẹn.
Là một khu nhà ở rất nổi tiếng ở khu vực này, một nhà một cổng, quang cảnh
xung quanh không hề tầm thường. Sau khi xe taxi dừng lại, Tả Á trả tiền
cho tài xế, đang định xuống xe, lại trông thấy xe Chung Dương dừng cách
cổng vào không xa lắm, bóng dáng cao lớn từ trong xe bước ra, rồi đi
sang phía bên kia mở cửa xe, cúi người bế một người phụ nữ từ trong xe
ra, người phụ nữ cũng thuận thế ôm lấy cổ Chung Dương, Chung Dương bế cô đi vào trong sân.
Tả Á đứng sững lại, ngẩn người, trái tim dường như bị ai bóp lấy, đau đến không thể đập được. Tại sao Chung Dương và
Lô Hi lại đi với nhau, tại sao bọn họ lại ôm nhau thân thiết như vậy,
đây là nhà Lô Hi sao? Tại sao Chung Dương lại bế cô ấy? Tại sao hai
người lại về nhà cùng nhau? Tả Á không khỏi nhớ đến những lúc cô gọi cho Chung Dương đều là Lô Hi bắt máy.
“Này, cô gái, rốt cuộc cô có
xuống xe hay không hả? Tôi còn phải làm ăn chứ!” Tài xế thấy mãi mà Tả Á không xuống xe, không nhịn được mà hối thúc cô. Bấy giờ Tả Á mới lấy
lại hồn vía, vội vàng xuống xe.
Cô cứ như thế đứng trước cửa căn
nhà thật lâu, giống như một bức tượng vậy, cho tận đến khi mà đêm buông
xuống, Chung Dương cũng không hề đi ra, mà ánh đèn trong nhà cũng đã
tắt. Tả Á cảm thấy từ chân đến tim đều run rẩy, toàn thân lạnh đến phát
run. Cho dù là Lô Hi cố ý muốn cho cô thấy cảnh này, nhưng nếu không có
Chung Dương phối hợp, sao cô có thể thấy