
thực sự không có vấn đề gì thì để cho
người nhà dọn qua bên đó ở đi, không phải còn có sức thuyết phục hơn
việc tìm mấy người chuyên nghiệp trong ngành đến giám định, triệu tập
họp báo gì đó, hay là làm báo cáo chuyên môn nói mấy tòa nhà đó không có vấn đề gì sao, làm vậy thì thuyết phục được mấy người chứ. Nhìn thấy
những người có sức ảnh hưởng đến sống trong tòa cao ốc đó thì những
người khác mới có thể nhận thấy được rằng tòa nhà này thật sự không có
vấn đề gì cả.”
Tả Á có chút kích động, quay đầu lại nhì dì Lâm,
ôm chầm lấy dì hét lên: “Dì Lâm, dì nói quá đúng ! Sao cháu lại không
nghĩ đến chứ ? Cách này của dì không tồi nha, nhất định có thể giải
quyết được vấn đề này! Tốt quá, tốt quá rồi, cám ơn dì Lâm, cám ơn dì!”
“Xem cháu vui mừng chưa kìa, mau đi ăn cơm thôi.”
Tả Á buông dì Lâm ra, chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên lại nghi ngờ nhìn dì
Lâm, dì Lâm không biết chữ, hơn nữa chắc chắn dì không thể hiểu rõ được
vấn đề này, nhưng làm sao lại biết mình buồn phiền vì chuyện gì chứ, lại còn đưa ra biện pháp giải quyết giúp mình nữa, “Dì Lâm, sao dì biết
cháu đang buồn phiền vì chuyện này?”
Dì Lâm lúng túng cười cười
rồi nói: “Dì nói thật nha, dì một chữ bẻ đôi cũng không biết, làm sao có thể nghĩ ra mấy thứ này được. Biện pháp này là do ông chủ Kiều nói cho
dì, nhờ dì tìm cơ hội nói cho cháu. Cháu muốn cảm ơn thì đi cảm ơn ông
chủ Kiều ý!”
Vẻ vui sướng trên mặt Tả Á tan đi một ít, không nhịn được mà lầm bầm nói: “Anh.....Tại sao phải giúp tôi như vậy.....Anh
biết rõ tôi sẽ không nhận mà.....”
“Cái gì mà nhận với không nhận chứ, dì nghĩ ông chủ Kiều chỉ muốn cháu vui vẻ lên thôi, tinh thần tốt
thì vết thương mới nhanh hồi phục được. Cháu xem cháu cả ngày ủ dột, sắp thành bà lão tám mươi tuổi đến nơi rồi. Không làm vợ chồng, cũng không
nhất thiết phải làm kẻ thù, thật ra khiến người khác cảm thấy hạnh phúc, chính bản thân mình cũng sẽ cảm thấy vui vẻ hơn. Cháu và ông chủ
Kiều.....Hai người.....Thật đáng tiếc !”
Tả Á nghe dì Lâm lảm
nhảm, trong lòng lại chợt dâng lên một cảm xúc khó tả, cô ngẩn người một lát, rồi hoàn hồi nói: “Dì Lâm, chúng ta ăn cơm thôi.”
“Ừ, ăn
cơm, ăn cơm thôi.” Dì Lâm cũng cảm thấy bản thân mình hơi lắm mồm nhiều
chuyện, vội đỡ Tả Á đi về phía bàn ăn. Dì Lâm thầm nghĩ, Kiều Trạch thật đúng là một người đàn ông tốt, rất xứng đôi với Tả Á, đáng tiếc lại là
chàng có tình thiếp vô ý.
Tả Á muốn nói biện pháp này cho Chung
Dương biết, cả đêm cô làm một bản báo cáo rất chi tiết, hy vọng có thể
giúp Chung Dương vượt qua khó khăn này, nhưng điện thoại của anh luôn
gọi không được, còn điện thoại ở văn phòng lại luôn là thư kí bắt máy,
nói anh đang họp.
Cuối cùng, Tả Á phải đành bắt xe đi đến công ty Chung Dương một chuyến, nhưng, phòng lễ tân không cho cô vào trong bởi
vì cô không có hẹn trước, hơn nữa Chung Dương không có trong công ty. Tả Á lại chạy qua nhà anh nhưng không có ai ở nhà cả, điện thoại di động
cũng không gọi được, Chung Dương rốt cuộc đang bận cái gì, đang ở nơi
nào?
Tả Á lại đi tới công ty của Chung Dương lần nữa, phòng lễ
tân nói Chung Dương đã quay trở về, nhưng không thể gặp cô được. Tả Á
gọi điện tới văn phòng của Chung Dương nhưng vẫn là thư ký tiếp điện
thoại, báo rằng Chung Dương đang chủ trì một buổi họp quan trọng, không
một ai được phép quấy rầy anh. Đến cuối cùng Tả Á bắt buộc phải nói mình là bạn gái của Chung Dương, có việc gấp cần phải tìm anh mới được phép
đi lên, không ngờ Chung Dương đang bận họp thật. Tả Á tới phòng tiếp
khách ngồi chờ. Khoảng thời gian chờ đợi rất lâu, Tả Á uống một chén rồi một chén nước, không nhịn được mà đi toilet, còn bản kế hoạch trong tay thì đặt lên bàn.
Từ toilet đi ra phòng tiếp khách Tả Á thấy cô
thư ký đang đi lại phía mình, vô cùng áy náy nói cho cô biết, Chung
Dương đã họp xong nhưng lại phải vội vàng đi cùng với mấy vị lãnh đạo
cấp cao ra ngoài xử lý công việc rồi. Cho nên cô phải chờ thêm một lát
nữa.
Mặc dù, cô cũng rất muốn đợi anh, nhưng cả ngày trời cô chưa ăn cái gì cả, đầu cô lại chợt phát đau nữa, hôm nay cô chưa uống thuốc, vừa thấy khó chịu, vừa thấy sốt ruột, Chung Dương bận đến nỗi không thể giành cho cô được hai phút sao?
“Tôi thấy sắc mặt của cô không tốt, nếu có chuyện gì cần, tôi nghĩ, tôi có thể chuyển giúp cho cô.”
Tả Á đưa bản kế hoạch kia cho cô thư ký : “Xin hãy chuyển giùm bản kế
hoạch này cho anh ấy, có lẽ sẽ ít nhiều giúp giải quyết được khó khăn
trước mắt của công ty. Tôi không thể đợi anh ấy được nữa, hẹn gặp lại.”
“Đi thong thả, tôi sẽ đem tài liệu này đưa cho tổng giám đốc Chung. Cô đi thong thả!”
Sau khi Tả Á về đến nhà liền bắt đầu nghe ngóng tin tức liên quan đến Chung Dương. Sáng kiến của Kiều Trạch quả nhiên rất tuyệt, hơn nữa, các chính sách diễn ra công khai bên phía Chung Dương đa phần đều là sáng kiến
của Kiều Trạch, với lại hình như sự phản hồi cũng rất tốt. Trên mạng vô
cùng náo nhiệt. Xem hết các websites, tâm trạng của Tả Á tốt hơn rất
nhiều. Cô nhìn điện thoại di động trước mặt, cầm lên, do dự hồi lâu,
cuối cùng lại bấm một dãy số