The Soda Pop
Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324213

Bình chọn: 10.00/10/421 lượt.

ùng thích hợp… Quan điểm của em thế nào?”

Tưởng Chính Tuyền cầm mảnh vải áp lên trên má, cảm thụ độ trơn mềm nhẵn nhụi

của nó, trầm ngâm nghĩ một hồi, nói: “Mấy năm nay đang thịnh hành mốt áo khoác ngoài kiểu quân trang rộng thùng thình, tôi nghĩ trang phục mùa

hè dùng chất liệu vải này phối thêm vải lụa tơ tằm thiết kế một mẫu thử

xem. Tôi thực chờ mong được nhìn thấy vẻ nhẹ nhàng phiêu dật của nó sau

khi may thành trang phục mặc trên người… Đương nhiên, tôi còn phải suy

nghĩ kỹ càng hơn nữa, xem xem còn ý tưởng nào tốt hơn không. Tôi rất

thích loại chất liệu vải này…”

Ninh Hi mỉm cười: “Được, vậy tôi chờ những thiết kế kinh diễm của em.”

*Kinh diễm: Đẹp đến ngỡ ngàng.

Tưởng Chính Tuyền cười cười: “Làm sao có thể xứng được với hai từ kinh diễm

chứ! Mỗi bộ trang phục tôi thiết kế ra, tiêu chuẩn đều là tự hỏi chính

mình có thích hay không. Tôi chỉ muốn thiết kế ra những gì mình thích,

những bộ quần áo mình muốn mặc mà thôi!”

“Mà tôi cũng luôn cho rằng, một bộ trang phục được thiết kế ra ngay cả

chính người thiết kế cũng không thích, không hài lòng về nó thì làm sao

người tiêu dùng có thể thích rồi mua nó được?”

“Là vì tôi thích mới làm công việc này, cho nên hoặc là không thiết kế, nếu đã thiết kế rồi thì phải làm ra những gì mình yêu thích. Thế thôi.”

Khi cô nói ra những lời này, trên gương mặt xinh đẹp tựa như có một vầng

sáng bao quanh, lấp lánh tràn đầy màu sắc, đẹp rạng rỡ đến chói mắt.

Ninh Hi thoáng ngẩn ra một chút, lúc sau mới mở miệng nói chuyện được:

“Teresa, em có từng nghĩ sẽ làm một thương hiệu riêng cho mình không?”

Đã từng học ngành thiết kế thời trang, ai lại không có giấc mơ tươi đẹp

như vậy?! Tưởng Chính Tuyền bật cười: “Đương nhiên, anh không muốn sao?”

Nghe vậy, bàn tay Ninh Hi đang nâng ly cà phê lên thoáng dừng một chút, yên

lặng nhìn cô, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười thật kỳ lạ: “Tôi đương nhiên

là muốn rồi.” Anh ta ngừng lại, giống như cổ vũ lại giống như khẳng định nói: “Tôi tin tưởng với tài năng và sự nỗ lực của em, sau này em nhất

định có thể làm được.”

Tưởng Chính Tuyền mãi về sau mới hiểu được vì sao đêm nay Ninh Hi lại có điệu cười kỳ lạ đến thế. Bởi vì anh ta là một trong những người thừa kế của

tập toàn K.W, tên đầy đủ của anh ta là Trì Ninh Hi, tam thiếu gia của

tập đoàn thời trang K.W nổi tiếng. Đây cũng là lý do vì sao cô lại nhận

được đặc cách chưa từng có ở tập đoàn K.W, có thể ở lại Ninh Thành lại

được tiếp tục công việc của mình.

Thế nhưng ngay lúc đó Tưởng Chính Tuyền chỉ nhún nhún vai: “Tôi không muốn

nghĩ xa như thế đâu…” Tưởng Chính Tuyền cũng giống như bao cô gái được

sinh ra trong gia đình quyền quý, cuộc sống luôn thuận buồm xuôi gió,

khiến rất nhiều rất nhiều chuyện không cần cố gắng cũng có thể nắm được

trong tay, cho nên từ nhỏ đến lớn cô không có nhiều mục tiêu hay lý

tưởng gì to lớn. Cũng có thể nói, năm đó cô muốn gả cho Diệp Anh Chương, trở thành vợ của anh, vì anh sinh con dưỡng cái, có lẽ là giấc mộng lớn nhất lúc ấy.

Nhưng đến hôm nay sau khi trải qua một phen thế sự, cô vẫn không có một mục

tiêu lý tưởng vĩ đại gì. Chỉ cần người nhà bình an khỏe mạnh, ngày ngày

yên bình phẳng lặng trôi qua, cũng không có gì là không tốt.

Cô thậm chí còn chưa nghĩ đến sau này cô và Nhiếp Trọng Chi sẽ như thế

nào. Cô quay về Lạc Hải, hắn tiếp tục ở lại đây, hay là đi đến một nơi

nào khác? Mỗi khi ý niệm này hiện lên trong đầu, nhớ tới vô số hình ảnh ở chung của cô và Nhiếp Trọng Chi, trước kia, bây giờ, trái tim của cô sẽ dâng lên một loại cảm giác không nói thành lời.

Nhiếp Trọng Chi trước kia làm cô cực kỳ chán ghét. Nhưng Nhiếp Trọng Chi bây

giờ, cô luôn cảm thấy đau lòng mà không biết lý do, luôn nhịn không được muốn đối xử với hắn thật tốt, dù chỉ là một chút thôi.

Tựa như một giọt lệ chảy ra không thể quay lại viền mắt, cô và hắn không thể quay về như trước kia được nữa.

Chỉ là, cô và hắn, rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Cô thật sự không biết!

Lúc Tưởng Chính Tuyền ngồi xe về đến dưới lầu nhà mình, theo thói quen

ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhất, một mảnh tối đen như mực, một chút ánh sáng cũng không thấy hắt ra. Nhiếp Trọng Chi chờ cô không được, đã ngủ

trước rồi sao?

Sợ đánh thức hắn, Tưởng Chính Tuyền làm cái gì cũng thật nhẹ nhàng, nhẹ

nhàng mà đẩy cửa ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi khe khẽ ấn mở công tắc

đèn. Toàn bộ căn phòng cực kỳ yên lặng, yên tới mức… tới mức giống như

không có ai ở đây!

Tưởng Chính Tuyền đứng ở cửa khom lưng đổi giày, tầm mắt của cô ngừng lại,

đôi giày mà Nhiếp Trọng Chi hay mang đi ra ngoài đã không còn ở đó.

Hay là hắn không có ở nhà! Tưởng Chính Tuyền không kịp đổi giày, cánh cửa

phòng Nhiếp Trọng Chi khép hờ, cô dùng sức đẩy mạnh một phen.

Căn phòng nhỏ liếc mắt một cái đã thấy toàn bộ bên trong. Nhiếp Trọng Chi thật sự không có ở nhà!

Đã trễ thế này, hắn còn đi đâu? Không lẽ hắn lại đi….

Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu Tưởng Chính Tuyền, cô liền cuống quít

lắc đầu muốn phủ nhận. Không thể nào, tuyệt đối sẽ không, hắn đã hứa với cô rồi kia mà!

Nhiếp Trọng Chi không có