Disneyland 1972 Love the old s
Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324154

Bình chọn: 10.00/10/415 lượt.

ện ngày đó chứ. Lúc đang ngẩn người, tay

cô bất giác buông lỏng, chỉ nghe ‘choang’ một tiếng thanh thúy, mặt trên của khung ảnh làm bằng thủy tinh đã bị vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Aiz, cô chẳng những không làm được gì mà còn toàn phá hỏng chuyện, đành phải đi thu gom từng mảnh vỡ lại. Tưởng Chính Tuyền hối hận cúi người xuống

làm, bỗng nhiên, cả người cô khựng lại… Ở mặt sau khung ảnh vậy mà lại

giấu một tấm ảnh khác. Tưởng Chính Tuyền dò ngón tay vào, cẩn thận kéo

tấm ảnh kia ra.

Trước mắt là ảnh chụp của Diệp Anh Chương và một cô gái khác, tay của Diệp

Anh Chương vô cùng thân thiết mà khoát lên trên vai cô gái kia… Màu nền

của bức ảnh đã hơi ngả vàng, nhìn diện mạo bên ngoài của hai người cho

thấy có lẽ nó này đã được chụp cách đây nhiều năm rồi.

Chỉ cần nhìn lướt qua, cô liền nhận ra cô gái trong tấm ảnh là ai. Hứa Liên Trăn! Người đó vậy mà lại là Hứa Liên Trăn!

Tưởng Chính Tuyền vẫn biết Diệp Anh Chương từng yêu một người con gái khác,

nhưng anh chưa bao giờ nhắc tới với cô, cô đương nhiên cũng làm bộ như

không biết. Cũng không ít lần cô cảm giác được trong lòng Diệp Anh

Chương dường như vẫn tồn tại bóng hình người đó. Nhưng khi cô rầu rĩ

không vui đem chuyện này nói cho mẹ nghe, bà Lục Ca Khanh lại thản nhiên nói với cô: “Ai lại không có quá khứ của mình, những gì qua rồi hãy cứ

để cho nó qua đi.”

Đúng vậy, bây giờ trong cái xã hội này, ai lại chưa từng một lần yêu đương chứ.

Nhưng vì sao người trong bức hình này lại là Hứa Liên Trăn?!

Hứa Liên Trăn bây giờ là bạn gái của anh trai Tưởng Chính Nam. Cũng là

người chị em thân thiết nhất của Tưởng Chính Tuyền cô, người mà cô đã

chia sẻ không biết bao nhiêu chuyện vui buồn.

Không, không thể nào là Liên Trăn được! Sao có thể là Liên Trăn được chứ!

Bên tai ầm vang một tiếng, máu trong người cô như rút sạch khỏi hai chân.

Cánh môi Tưởng Chính Tuyền run rẩy, tay chân lạnh như băng ngã ngồi trên mặt đất.

Toàn bộ đất trời quay cuồng nghiêng ngả, Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy mình như đang đứng giữa cơn bão tuyết với manh áo quần đơn bạc, xung quanh

mờ mịt, bốn phía dày đặc sương mù, không hề có một vết chân người đi

qua, cũng không thể nhìn thấy đâu là chân trời.

Nếu không phải vô tình làm vỡ khung ảnh này, cô vĩnh viễn không thể nào

biết được bí mật mà Diệp Anh Chương vẫn giấu cô mấy năm qua.

Không, không thể nào là Hứa Liên Trăn. Cô ấy sẽ không lừa gạt cô như thế. Nhất định là sai lầm rồi. Liên Trăn cùng cô đi dạo phố mua sắm, ăn cơm, uống cà phê, thử áo cưới… Chỉ cần có thời gian, cô ấy sẽ đi cùng cô. Cố ấy

thậm chí còn đồng ý làm phù dâu của cô nữa.

Cô nhìn chăm chăm vào bức ảnh một lần rồi lại một lần nữa để xác nhận,

nhưng dù có nhìn bao nhiêu thì cũng không thể nào gạt bỏ được sự thật

này. Giữa cơn đau đớn Tưởng Chính Tuyền rốt cục thì cũng hiểu được,

người trong bức ảnh này, thật sự là Hứa Liên Trăn. Nhìn cảnh vật bên

trong bức hình, có lẽ đã là chuyện của nhiều năm trước. Rõ ràng hai

người họ khi đó là một đôi tình nhân. Nhưng vì cái gì mà họ phải giả bộ

như hai người xa lạ? Rốt cuộc bọn họ đang giấu diếm cô và anh trai những chuyện gì?

Tưởng Chính Tuyền cầm chặt tấm ảnh cũ trong tay, lao thẳng ra khỏi ký túc xá

của Diệp Anh Chương. Cô muốn đi tìm Hứa Liên Trăn để hỏi cho rõ ràng!

Suốt dọc đường đi, tất cả mọi chuyện giống như một bộ phim nhựa không ngừng

hiện lên trước mắt cô… Tưởng Chính Tuyền cho dù là một kẻ ngốc thì cô

cũng bắt đầu dần dần nhận ra, Hứa Liên Trăn đối xử tốt với cô, có lẽ từ

trước bây giờ chỉ là lừa gạt giả dối mà thôi.

Tưởng Chính Tuyền vẫn luôn xem Hứa Liên Trăn là một người bạn thân tốt nhất

của mình. Anh trai Tưởng Chính Nam sau khi xảy ra tai nạn, Hứa Liên Trăn liền biến mất không thấy. Dù liên lạc cách nào cũng không được, cô lo

lắng sợ cô ấy gặp chuyện không hay, cô còn khẩn trương hơn bất cứ người

nào khác. Cô hỏi anh trai, hỏi Hạ Quân, thậm chí còn nhờ Diệp đại ca

dùng đến hệ thống internet của cảnh sát để tìm được tung tích của cô ấy. Nhưng dùng hết tất cả các phương pháp đó vẫn không thể nào tìm được

Liên Trăn.

Hứa Liên Trăn tựa như một cái bóng, âm thầm biến mất, lại bất ngờ hiện ra trước mặt cô.

Mấy tháng trước, khi đến văn phòng của anh trai Tưởng Chính Nam lại gặp lại cô ấy, cô vui mừng cao hứng hơn ai hết. Thậm chí, cô còn từng ngây thơ

nghĩ rằng, anh trai kết hôn với Liên Trăn thì tốt rồi, khi đó Liên Trăn

sẽ có thể làm chị em tốt với cô cả đời. Nếu đến lúc đó, ba mẹ không đồng ý, cô sẽ làm nũng để nói tốt cho Liên Trăn, tỷ như có thể làm bộ tuyệt

thực. Ba mẹ vẫn luôn thương cô nhất, đến lúc đó nhất định sẽ từ từ thay

đổi ý kiến mà chấp nhận. Tuy rằng gia cảnh Liên Trăn bình thường, nhưng

cô ấy lại là một cô gái thiện lương, dễ gần, chỉ cần mẹ ở cùng một thời

gian, chắc chắn mẹ cũng sẽ thích cô ấy. Cô đã nghĩ tất cả mọi chuyện một cách đơn thuần như thế.

Bây giờ nghĩ lại, Tưởng Chính Tuyền cô ngốc từ đầu đến cuối, vô cùng thê

thảm! Giây phút đó, Tưởng Chính Tuyền ngồi trong taxi mà cười như kẻ

điên, tiếng cười nghe thực sởn gai ốc, ngay cả anh tài xế ngồi