
ng biết những ngày sau của cô rồi
sẽ thế nào.
Suốt đêm một mình cô thì thào nỉ non, cô nói: “Anh mau mau tỉnh lại được không?”
Cô nói: “Nhiếp Trọng Chi, nếu anh không chịu tỉnh lại, em sẽ kết hôn với
Diệp đại ca thật đấy! Em nói được là làm được, không lừa anh đâu…”
Nhưng một lát sau, cô lại sửa lời: “Em gạt anh đấy, sao em có thể kết hôn với Diệp đại ca được chứ? Anh mau mau tỉnh lại, được không?”
Chai nước biển nhỏ xuống từng giọt vào ống truyền, lại tí tách tí tách
truyền vào trong cơ thể Nhiếp Trọng Chi. Tưởng Chính Tuyền nhìn nó chảy
khi chỉ còn vài giọt cuối cùng, liền bấm chuông, gọi y tá vào đổi chai
nước mới.
Y tá tay chân nhanh nhẹn bưng khay đi vào, lại cười nói: “Trời sắp sáng
rồi, cô đã một đêm không ngủ, nếu thấy mệt cô đến sô pha nằm nghỉ một
chút đi. Việc chăm sóc bệnh nhân là việc lâu dài chứ không phải dăm ba
bữa.”
Thì ra bên ngoài trời đã gần sáng rồi, bốn mươi tám giờ mà bác sĩ Ly nói đã tôi qua được một chút.
Tưởng Chính Tuyền nắm lấy cổ tay tay phải của Nhiếp Trọng Chi, cô để ý nó cả
đêm, phát hiện tư thế tay phải của hắn rất kỳ quái, nắm chặt thành
quyền, giống như đang nắm chặt lấy thứ gì đó không chịu buông ra.
Tưởng Chính Tuyền không khỏi lo lắng hỏi y tá: “Tay anh ấy làm sao vậy? Tại
sao lại nắm chặt thế này?” Cô nghe thấy giọng nói của mính khô khốc, khó nghe giống như một khối sắt gỉ ma sát xuống sàn nhà.
Y tá nghe vậy, vội vàng ngừng công việc trong tay lại, đi qua giúp cô
kiểm tra tay của Nhiếp Trọng Chi, nhưng nhìn trái nhìn phải, động trước
động sau hồi lâu vẫn không phát hiện được điều gì, bèn trấn an cô: “Có
lẽ không có chuyện gì. Như vậy đi, một tiếng nữa sẽ có bác sĩ đến kiểm
tra, đến lúc đó cô hãy hỏi ông ấy thử, xem ông ấy nói thế nào, được
không?”
Lúc mấy vị lãnh đạo bệnh viện và bác sĩ phụ trách đi vào phòng kiểm tra
tình hình, Tưởng Chính Tuyền đứng ở một bên khẩn trương nghe bọn họ trao đổi các loại số liệu với nhau. Cuối cùng chỉ nghe bác sĩ phụ trách báo
cáo với lãnh đạo: “Bệnh nhân tuy rằng vẫn chưa tỉnh lại, nhưng những dấu hiệu hiện tại cho thấy tình hình của bệnh nhân đã ổn định. Bây giờ xem
ra không cần quan sát đến bốn mươi tám tiếng nữa, chỉ cần quan sát thêm
một ngày một đêm là được.”
Ông bác sĩ phụ trách còn mỉm cười an ủi cô: “Cô yên tâm, tình trạng của bệnh nhân rất tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại.”
Tưởng Chính Tuyền nghe vậy liền cảm thấy vui sướng vạn phần, tiện hỏi luôn về việc tay phải của Nhiếp Trọng Chi: “Bác sĩ, tay anh ấy có phải bị
thương hay không? Anh ấy cứ nắm chặt như vậy, suốt một buổi tối cũng
không thấy thả ra.”
Bác sĩ lại nói: “Tôi đã làm kiểm tra thật cẩn thận cho bệnh nhân, tay cậu
ta không có chuyện gì. Trong tay cậu ta có lẽ đang nắm một vật gì đó,
nhưng chúng tôi dù thử rất nhiều lần cũng không có cách nào làm cậu ta
thả lỏng tay ra được. Cô yên tâm, không có gì đáng lo ngại, chờ khi nào
cậu ta tỉnh lại tức khắc sẽ buông ra thôi.”
Tưởng Chính Tuyền sau khi nghe xong, mới thấy thoáng yên lòng một chút: “Cảm ơn bác sĩ.”
Một đám người lại nối đuôi nhau mà rời đi, tiếp tục sang các phòng bệnh
khác. Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh hẳn, ngoại trừ tiếng ‘tít
tít’ phát ra từ máy theo dõi, thì không còn một thứ âm thanh nào nữa.
Thấy đôi môi Nhiếp Trọng Chi khô khốc, Tưởng Chính Tuyền cầm lấy tăm bông
nhúng nước nhẹ nhàng cẩn thận chấm lên môi hắn. Đôi môi Nhiếp Trọng Chi
rất hoàn mỹ, lúc này lại vì mất máu quá nhiều, trông giống như một loại
quả khô héo màu trắng nhợt nhạt.
Cũng không biết làm sao, cô bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên hắn ép cô hôn
hắn, là ở ngay trước cửa phòng ngủ của cô, lúc ấy hắn xấu xa như vậy,
xấu xa không thể hơn được nữa: “Tôi đếm tới ba, nếu em không hôn tôi,
tôi lập tức đi tìm Diệp Anh Chương.”
Cô bất đắc dĩ không còn cách nào, đành phải đến gần khẽ chạm vào môi hắn.
Lúc hắn đi rồi, cô trở về phòng oán hận đi đánh răng đến mấy lần mới
thôi.
Sau đó, ở nhà trọ của hắn, mỗi khi hắn làm chuyện xấu với cô, cô đều chạy
đi tắm, tắm đi tắm lại rất nhiều lần, nhiều đến nỗi khiến hắn phải phát
điên mà đập cửa phòng tắm của cô: “Tuyền Tuyền, Tuyền Tuyền, mau ra đây. Nếu em không chịu ra tôi sẽ tông cửa xông vào đấy!”
Người như hắn, kỳ quái không thể hiểu nổi. Có đôi khi, hắn bỗng nhìn chằm
chằm cô một cách thần bí khó lường, sau đó giận dữ phất tay áo bỏ đi…
Nhưng đợi đến khi cô tỉnh lại, lại phát hiện hắn đang nằm ngay bên cạnh
mình, gần đến mức như không còn khoảng cách nữa…
Có đôi khi, hắn lại nghiến răng nghiến lợi mà gọi thẳng tên lẫn họ của cô: “Tưởng Chính Tuyền!” Biểu tình hung ác như vậy, làm cho cô có cảm giác
tựa như giây tiếp theo hắn sẽ đem cô xé thành từng mảnh nhỏ.
Thỉnh thoảng tâm tình hắn tốt, liền khom lưng hạ giọng, thích lấy cái mũi cọ
cọ vào cô, trêu chọc cô như con chó nhỏ. Khi đó, chỉ cần cô không chọc
hắn tức điên, thì muốn gì hắn cũng sẽ đáp ứng.
Hắn rất thích tặng cô đủ thứ quà, đôi khi tùy tiện ném vào trong phòng thay quần áo của cô, đến khi hứng trí, hắn sẽ giống như một đứa nhỏ nghịch
ngợm, đặt quà ở những nơi k