
ầu tiên của cáp treo. Theo cáp treo từng chút từng chút hướng
đến điểm cao nhất, còn có thanh âm ma sát của quỹ đạo cùng bánh xe, tâm của Tô
Nhan đã muốn kéo lên tới cổ họng rồi. Cô quay đầu, hai mắt nước mắt lưng tròng
nhìn Hứa Triết Quân bên cạnh vẫn như cũ bình tĩnh, "A Quân, em hối hận, anh làm
cho nó dừng lại đi..."
Dừng lại? Hứa Triết Quân vẻ mặt bất đắc dĩ, đem tay Tô Nhan đặt ở
lòng bàn tay mình rồi nói, "Không phải sợ, anh ở đây."
Câu này vừa mới dứt lời, cáp treo đã muốn đi lên đến đỉnh tiếp đó
mạnh liệt vọt đi xuống, Tô Nhan tay co rụt lại, lại bị Hứa Triết Quân chặt chẽ
nắm trong tay. Cảm giác không ngừng bị bóp chặt, không thể thét chói tai, gần
như cảm giác hít thở không thông. May mắn, may mắn có hắn bên. Tay phải không
ngừng truyền đến cảm giác ấm áp chính là chỗ dựa duy nhất vào giờ khắc
này.
Xuống cáp treo, mạng nhỏ của Tô Nhan cũng chỉ còn lại có một nửa
.
Thấy Tô Nhan mân miệng không rên một tiếng, Hứa Triết Quân có
chút lo lắng, mở miệng hỏi nói, "Bị hù dọa rồi sao?"
Tô Nhan ngẩng đầu, miệng mân thành một độ cong hướng xuống, ánh
mắt đáng thương trông mong, rất giống một tiểu động vật bị
dọa.
"Không có việc gì, đều đã xuống dưới rồi." Đưa tay sờ sờ đầu Tô
Nhan, Hứa Triết Quân cố gắng trấn an.
"Về sau..." Tô mặt lộ ủy khuất, nức nở nói, "Về sau đánh chết em
cũng không ngồi cáp treo nữa."
"Ừ, về sau cũng không ngồi, không bao giờ ngồi nữa." Hứa Triết
Quân lôi kéo tay Tô Nhan, mang theo cô hướng một chiếc ghế bên cạnh đi đến, "Đi,
trước nghỉ ngơi đi, sau đó chúng ta cùng đi chơi."
Tô Nhan gật đầu, cô hiện tại căn bản chống đỡ không được các trò
chơi khác, ý tưởng duy nhất là trở về phòng ngủ, nằm trên giường là tốt
nhất.
Hứa Triết Quân đại khái nhìn ra tâm tư trong lòng cô, cười nói,
"Nghỉ ngơi một lát, chúng ta liền trở về?"
"Hoặc là trước về nhà bà ngoại ăn cơm chiều lại về trường
học?"
"Cái đó nói sau, chờ em khôi phục lại bình thường đã. Hiện tại
một chút khẩu vị đều không có, dạ dày giống như phiên giang đảo hải
..."
"Uh." Hứa Triết Quân khẽ mỉm cười, để cho Tô Nhan tựa vào trên
vai mình.
Sau khi nghỉ ngơi, tinh thần Tô Nhan đã khôi phục tốt, cuối cùng
vẫn không chống cự được mê hoặc của mỹ thực, đi theo Hứa Triết Quân đến nhà bà
ngoại ăn một chút sau đó mới về phòng ngủ. Đưa Tô Nhan đến dưới lầu phòng ngủ,
Hứa Triết Quân dặn dò vài câu, đợi cho Tô Nhan lên đến phòng ngủ mới trở
về.
Chạy đến ban công, nhìn bóng dáng Hứa Triết Quân trở về, Tô Nhan
đột nhiên có loại cảm giác không chân thực.
Hắn đã trở lại, tất cả vẫn giống như trước. Nhưng là… lại là như
vậy không chân thực.
Ngày thức hai sau khi Hứa Triết Quân trở về, hắn tham gia cái
hạng mục nghiên cứu chính thức bắt đầu, thời gian ở cùng với Tô Nhan chợt giảm
bớt một nửa. Tô Nhan cũng vui vẻ yên tĩnh, thời gian nàyduy nhất một lần Hứa
Triết Quân cơ hồ mang cô đi khắp toàn bộ thành phố H chơi một lần. Làm một hủ
trạch ba năm, đốivới việc này tỏ vẻ áp lực rất lớn. Hiện tại Hứa Triết Quân muốn
bắt đầu công tác, cô cũng có thể một lần nữa trạch .
Nguồn tài nguyên dữ trự đã hết, bắt buộc phải xuống dưới mua cái
gì đó bổ sung vào, trên thực tế hủ trạch cũng là bề bộn nhiều
việc!
Tô Nhan như thế nào cũng không nghĩ tới, người này sẽ xuất hiện ở
dưới lầu phòng ngủ của cô, thậm chí không có thông báo cho cô trước. Cô bất quá
bởi vì đột nhiên nghĩ muốn uống sữa nên mới xuống lầu, lại gặp hắn đang chờ ở
dưới lầu phòng ngủ.
Dư Nhược Hàn tựa vào bên cạnh xe, hút thuốc, trên người áo sơmi
màu trắng có chút nếp uốn, không giống ngày thường chỉnh tề nho nhã. Nhìn thấy
Tô Nhan xuống lầu, hắn ngẩng đầu, vẫn giống như bình thường, mặt không chút thay
đổi, một tòa băng sơn. Tuy rằng không có nhìn thấy hắn cười, nhưng là Tô Nhan
vẫn cảm giác được tòa băng sơn này đang hướng cô thoáng nở nụ cười, ít nhất
không phải lạnh buốt.
Tô Nhan hướng Dư Nhược Hàn lễ phép gật đầu, cũng không tính đi
qua, lập tức hướng siêu thị trường học đi đến.
"Tô Nhan." Cho nên nói nguyện vọng là tốt đẹp, sự thật vĩnh viễn
là tàn khốc, ngươi không nên trông mong vào ông trời vô lương tâm sẽ đột nhiên
mở mắt cho ngươi hài lòng thuận ý. Tô Nhan mới không đi được hai bước, đã bị Dư
Nhược Hàn gọi lại.
Quay đầu lại, Tô Nhan cười cười, "Anh Dư có việc gì
sao?"
Tắt điếu thuốc trên tay, ánh mắt của Dư Nhược Hàn dừng trên trên
người Tô Nhan, "Buổi tối có thời gian không?"
Tô Nhan lắc đầu, "Thật có lỗi."
"Ngày mai thì sao?"
Tô Nhan như cũ lắc đầu.
"Ngày kia? Hoặc là ngày kia nữa?"
Tô Nhan nhíu mày, "Anh Dư, tôi nghĩ A Quân ngày đó đã nói rõ ràng
với anh rồi."
Dư Nhược Hàn không để ý lắm, chính là hỏi, "Hắn thật là bạn trai
của em?"
"Tôi đã sớm nói qua tôi có bạn trai, chỉ là các anh không tin
thôi." Đối với chuyện này, Tô Nhan cũng không muốn nói gì.
"Tô Nhan, bất quá là ăn bữa cơm thôi." Trong mắt Dư Nhược Hàn lộ
ra vài phần bất đắc dĩ cùng cô đơn.
Uh, bất quá là ăn bữa cơm thôi, xác thực không có gì. Nhưng là
nếu bị yêu nghiệt nào đó biết... Tô Nhan ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, cái
hậu quả ki