
Tô Nhan ngẩng đầu nhìn Hứa Triết Quân
rồi hỏi, "Anh còn phải đi nữa sao?"
Hứa Triết Quân lắc đầu, "Không cần đi nữa."
"UH" Tô Nhan lên tiếng, tiếp tục hỏi, "Vậy anh ở lại thành phố H
Làm cái gì?"
"Tham gia một hạng mục nghiên cứu ở đại lộ Z."
Tô Nhan gật gật đầu, yên lòng.
"A Nhan, bọn em học kỳ này có một môn học cuối khóa thôi sao?
Tính thực tập sao rồi?"
"Uh, cũng chỉ có một môn học nữa. Hiện tại lo lắng là muốn tìm
một chỗ thực tập."
"Uh, ngày mai chúng ta đi đạp thanh?"
"Anh không cần làm việc?"
"Còn chưa có bắt đầu."
"Uh..."
... ...
Nhìn Tô
Nhan trong lòng nặng nề ngủ, Hứa Triết Quân cúi đầu ấn nhẹ môi cô sau đó liền
hôn. Hắn đã trở lại, trở lại để giữ lấy cô.
Sáng sớm
ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ chui vào phòng, trên sàn nhà xuất
hiện những tia nắng chiếu lên, căn phòng yên tĩnh chậm rãi đón chào một ngày mới
bắt đầu. Như là ngửi được hơi thở của ánh mặt trời, Tô Nhan nhíu nhíu mày, ra vẻ
còn sớm, cô mới không cần tỉnh lại. Cảm giác đầu vai lộ ra có chút lạnh lạnh, Tô
Nhan theo bản năng rụt đầu lại, muốn tới gần nguồn nhiệt bên cạnh thêm một
chút.
Không đúng, vì sao cô trên giường còn có một thứ gì khác? Nóng
nóng, mềm, có điểm co dãn, tựa hồ không phải gối ôm. Kia là cái gì? Tô Nhan
không tình nguyện mở to mắt, chỉ là nâng tay sờ thử. uh, cảm giác không tồi, mịn
màng bóng loáng. Rồi sau đó thần trí Tô Nhan tỉnh lại hơn, mười giây sau đứt
gãy, cảm giác này...
Nếu không sai, cảm giác này giống như là một người. Trí nhớ quay
cuồng ùn ùn kéo đến, nhớ tới người nằm bên cạnh mình này là ai, tay Tô Nhan ý
thức co rụt lại. Hẳn là anh ấy không tỉnh lại đi?
Tô Nhan nhanh nhắm mắt lại, tự thôi miên mình, làm bộ chính mình
còn không có tỉnh, tâm trạng giống như có cơn sóng gió động trời đang dấy lên,
rối rắm vạn phần. Không cần tỉnh, trăm ngàn lần đừng tỉnh lại, a di đà phật,
trời cao phù hộ. Tô Nhan lấy lại bình tĩnh, cẩn thận mở nửa con mắt, một đôi ô
mâu tựa tiếu phi tiếu đang lẳng lặng nhìn cô, tình hình này phỏng chừng người
này đã muốn nhìn một hồi lâu rồi. Nói cách khác, hành vi sở thử của Tô Nhan toàn
bộ một chút cũng đều bị đối phương nhìn thấy.
Bình tĩnh đem khe hở của ánh mắt một lần nữa khép lại, nước mắt
của Tô Nhan đều muốn chảy ra. Ông trời ơi, người lại trêu đùa
tôi!
Gặp Tô Nhan nhắm mắt lại giả bộ ngủ, Hứa Triết Quân bạc môi khẽ
nhếch, lộ ra tươi cười đẹp mặt. Nha đầu này, vẫn là giống như trước. Biết rõ
loại trốn tránh này cũng không có hiệu quả gì, vẫn là ngốc như
vậy.
Đầu ngón tay xẹt qua trán Tô Nhan, theo mũi khéo léo trượt xuống
chóp mũi, rồi sau đó kéo xuống dừng trên cánh môi phấn nộn kia, nhẹ nhàng vẽ
theo đường môi, không vội không nóng nảy, kiên nhẫn như đây là một chuyện cực kỳ
quan trọng. Lông mi Tô Nhan không ngừng rung động, biết đối phương đang đùa cô
nhưng là hành vi vừa rồi thật sự rất mất mặt, cô thà chết cũng không tính mở
mắt.
Tô Nhan, phải nhẫn nại! Tô Nhan trong lòng chảy lệ, yên lặng tự
nói với chính mình.
Vẫn là giả bộ ngủ? Nha đầu kia khả năng nhẫn nại thực sự so với
trước kia tốt lắm, nếu đổi lại là trước kia, phỏng chừng đã sớm nhảy dựng lên.
Hứa Triết Quân nhíu mày, khóe miệng lộ ra nụ cười xâu xa có chút gian trá, "Còn
giả bộ ngủ?"
Người trong lòng không có nửa phần động tĩnh, hiển nhiên là muốn
tiếp tục giả bộ ngủ.
"Anh sẽ không khách khí nữa đâu." Hứa Triết Quân câu môi, tay nhẹ
nhàng nâng cằm Tô Nhan lên, cúi đầu hôn lên.
Cảm nhận được trên cánh môi có hơi thở ấm áp, Tô Nhan khóc không
ra nước mắt, yêu nghiệt này quả nhiên một chút cũng không thay đổi, chỉ sợ so
với trước kia càng phúc hắc càng yêu nghiệt. Nhận thấy được Tô Nhan không chuyên
tâm, Hứa Triết Quân khẽ cắn, đầu lưỡi xuyên qua khe hở trên cánh môi chui vào
trong, quấn lấy đầu lưỡi của Tô Nhan đang tránh né khắp nơi, tinh tế mút vào,
một chút ít đều không buông tha.
"Tỉnh rồi sao?" Buông môi Tô Nhan ra, Hứa Triết Quân không ngoài
ý muốn nhìn thấy hai mắt đen bóng của Tô Nhan mở to ai oán nhìn mình. Cô ở trong
lòng mình, cảm giác vừa tỉnh dậy đầu tiên là có thể nhìn thấy cô, cảm giác này
thật sự rất tốt.
Hứa Triết Quân cười khẽ, đưa tay đánh xuống cai mũi của Tô Nhan
rồi nói,"Ai kêu em muốn giả bộ ngủ?"
Nhan bĩu môi, càng thêm ai oán, nếu không... Không được, chuyện
này vẫn là trực tiếp vứt bỏ, coi như không có phát sinh chuyện gì là được rồi.
Phải bình tĩnh, phải quên. Uh, thời điểm phát sinh chuyện kia, cô vẫn là vô ý
thức cho nên cô cái gì cũng không biết.
"Hôm nay thời tiết tốt lắm, thích hợp đi đạp thanh." Gặp Tô Nhan
không nói lời nào, Hứa Triết Quân đổi đề tài, "Nghĩ muốn đi đâu
chơi?"
Nói đến đạp thanh, Tô Nhan không khỏi run lên một chút, cô nhớ
tới lời nói của Cát đại gia... Nếu không, cô giúp hắn đi Tây hồ nhìn hoa có nở
không? Nghĩ đến đây, Tô Nhan như bị sấm sét kéo đến.
Hứa Triết Quân nhìn Tô Nhan biểu tình không ngừng biến hóa, không
khỏi buồn cười, "Sao? Không nghĩ muốn đi nơi nào sao?"
"Đạp thanh không có ý nghĩa." Sau khi nhớ lại lời Cát đại gia, Tô
Nhan đối đạp thanh hoàn to