
rên bục giảng rồi! Thời
gian chuẩn bị tâm lý một chút đều không có?
Ba người Lăng Sở Sở ngồi ở phía trước, cũng quay đầu về phía sau,
mặt lộ vẻ đồng tình nhìn Tô Nhan. Lăng Sở Sở lấy ra di động của mình, chỉ chỉ di
động, lại chỉ chỉ Tô Nhan. Tô Nhan đột nhiên nhớ tới di động của mình còn đang
để chế độ yên lặng, vừa lấy ra, mười mấy cuộc gọi nhỡ mà gần nhất đều là của
Lăng Sở Sở, còn có vài tin nhắn. Nội dung tin nhắn đều cùng một nội dung: A
Nhan, thằng nhãi Hứa Triết Quân đã trở lại, còn biến thành đại gia dạy thay Thầy
Cát! Cậu mau trở lại, người này nhìn không thấy cậu ở đây, nói muốn điểm danh!
Chỉ vì cậu mà làm hại tới các đồng chí không có đến, cậu gây tai họa
rồi!
Tô Nhan không nói gì, cô cũng là người bị hại được không? Cũng
không nhìn xem cô cùng Văn Văn hai người chạy cả đoạn đường xa như vậy mới tới
được! Nhìn Hứa Triết Quân trên bục đối mình mị mị cười, Tô Nhan dùng khẩu hình
nói cho hắn: Dám trêu em, anh nhất định phải chết.
Hứa Triết Quân nhìn vẻ mặt tức giận của Tô Nhan giống như con mèo
bị giẫm phải đuôi, không sao cả , chỉ câu môi cười, bình tĩnh giảng
bài.
Tô Nhan nằm úp sấp ở trên bàn, cắn ngón tay, vẻ mặt giống oán
phụ. Cầm thú! Không bằng cầm thú! Cái gì cũng chưa nói liền đột nhiên xuất hiện
như vậy, điều này làm cho cô làm sao mà chịu nổi? Bất quá người này giống như
không có thay đổi gì, chính là so với ban đầu thì thành thục hơn, dáng người cao
ngất, khuôn mặt tuấn lãng, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt ôn hòa, thoạt nhìn một
người trưởng thành vô hại. Đáng tiếc nội tâm người này lại hắc ám cỡ nào, trong
ngoài cực kỳ không đồng nhất, vẻ ngoài thì nhã nhặn bên trong biến chất
a!
Nghe giọng nói quen thuộc, nhìn Hứa Triết Quân trên bục giảng ba
năm không thấy, Tô Nhan cắn chặt môi, gắt gao nhịn xuống sự xúc động mà muốn
khóc. Hỗn đản, yêu nghiệt đáng chết, rốt cục đã trở lại.
Chuông tan học vang lên, Tô Nhan quả thực có thể nói là tông cửa
xông ra, lập tức từ cửa sau chạy trốn ra ngoài. Hừ! Trở về cũng không thông báo
trước cho cô một tiếng, khiến cho cô một chút tâm lý chuẩn bị đều không có.
Người như thế, tuyệt đối kéo vào sổ đen, vĩnh không trao thân.
Tô Nhan nghĩ như vậy, mắt thấy lập tức đã tới đầu cầu thang, lại
bị người ngăn cản xuống dưới. Vừa thấy người đứng trước mắt, Tô Nhan trong lòng
"Lộp bộp" một chút, cảm thấy chính mình gần đây nhất định là đắc tội vị thần
tiên nào đó, thế nhưng phải chịu đến nỗi này thì làm người ta vô cùng phẫn
nộ.
"Chị dâu, đại ca hỏi chị buổi tối có thể cùng nhau ăn một bữa cơm
hay không?" Nhìn đến Tô Nhan, Dư Quyết Hâm cười đến vô cùng vui vẻ, nghĩ thầm
hôm nay cuối cùng đã chặn được người, hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ, đại ca nhà
mình cuối cùng sẽ không nói cái gì nữa đi?
"Chị dâu? Tôi thế nhưng không nhớ rõ chính mình khi nào thì có
thêm một người em trai."
Tô Nhan ngẩn ra, chỉ cảm thấy sống lạnh rùng cả mình, từ chân
xông lên đỉnh đầu. Xoay người, quả nhiên Hứa Triết Quân đã đứng ở phía sau cô,
trên mặt là tươi cười cực kỳ ôn nhu. Cho dù tươi cười như vậy lại làm cho Tô
Nhan không tự chủ được run lên một chút, có người càng cười ôn nhu lại càng là
đáng sợ, Hứa Triết Quân chính là điển hình trong đó.
Em là vô tội, em thật là vô tội. Tô Nhan dùng ánh mắt hướng Hứa
Triết Quân truyền đạt hết tin tức, sau đó cảm giác hàn ý trên lưng giảm bớt
không ít. Tô Nhan quay đầu lại, đối mặt với Dư Quyết Hâm hại cô không chỉ có bị
tóm, lại bị hiểu lầm này,cô chỉ kéo kéo khóe miệng lộ ra biểu tình không giống
bạn bè, "Bạn học Dư, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần, mời cậu không cần gọi chị
dâu bậy bạ, tôi không phải chị dâu của cậu."
"Nhưng là chị dâu..." Dư Quyết Hâm vừa muốn biện giải cái gì, đã
bị ánh mắt lạnh lùng của Tô Nhan quét qua lập tức ngậm miệng
lại.
"Tôi nói rồi, tôi đã có bạn trai, hiện tại cậu cũng thấy đấy cuối
cùng tin chưa?" Tô Nhan chỉ chỉ Hứa Triết Quân phía sau, tiếp tục nói, "Còn có
phiền cậu về nói với đại ca cậu một chút, về sau không cần lại tới tìm
tôi."
Nói xong, Tô Nhan kéo Hứa Triết Quân phía sau, vòng quá Dư Quyết
Hâm đi xuống lầu.
Dư Quyết Hâm đứng ở tại chỗ, thần sắc bi thương. Tin tức như vậy
nói cho lão ca, hắn có thể hay không bị thương mà dùng đao chém hắn thành hai
đoạn? Nghĩ đến đây, Dư Quyết Hâm không khỏi run run một chút. Là phúc không phải
họa, là họa tránh không khỏi, hắn trốn không thoát đâu, còn không bằng sớm chết
sớm siêu sinh.
Tô Nhan sau khi lôi kéo Hứa Triết Quân xuống lầu, trực tiếp buông
hắn ra, một mình yên lặng quay về phòng ngủ. Đối với người đàn ông không nói một
tiếng mà trở lại này, cô hiện tại giống như không cần gặp. Vì tránh không nghĩ
sẽ động thủ giết người, cô quyết định không để ý tới hắn.
Hứa Triết Quân cũng không nói, liền như vậy bình tĩnh theo phía
sau Tô Nhan, không xa không gần. Tô Nhan hiện tại đang rất phẫn nộ, hắn nên chậm
rãi. Thời gian ba năm đã trôi qua, trong khoảng thời gian này hắn vẫn là chờ
đợi. Huống chi ba năm không gặp, nha đầu kia là càng ngày càng xinh đẹp, vô tội
kính nhi một chút cũng không giảm bớt. Bất