
nhìn
Tô Nhan cùng Trần Văn Văn vóc dáng thoạt nhìn đều nho nhỏ, lúc ăn tuyệt nghiêm
túc, gà hấp muối cứ thế bị các cô hai người tiêu diệt hết sạch. Cơm nước xong,
uống trà, Tô Nhan vỗ cái bụng tròn vo, thật là hạnh phúc. Nhân sinh như vậy,
thật sự là viên mãn .
"A Nhan, nghe nói Dư Nhược Hàn của Hạng Thành Quốc Tế gần đây
theo đuổi cậu nhưng không được. Hắn cũng không giống nam sinh trong trường, cậu
tính làm sao bây giờ?" Lấy chiếc đũa gạt gạt mấy miếng thịt gà còn thừa, Trần
Văn Văn hỏi.
Tô Nhan giương mắt, nhớ tới người đàn ông bá đạo tới cực điểm
này, cô có chút đau đầu. Cô nhàn rỗi không có việc gì làm, xem phim thì tốt rồi,
cố tình đi tìm tội chịu. Hiện tại tốt lắm, gặp gỡ sát tinh này, bỏ cũng không
xong! Kéo kéo khóe miệng, Tô Nhan đành phải nói, "Hết cách. Tớ đã nói với hắn
rằng tớ đã có bạn trai nhưng tên kia chính là không tin."
Trần Văn Văn cười cười, "Đừng nói là hắn không tin, người khác
cũng không tin. Ai chẳng biết cậu ba năm nay đều là lẻ loi một mình. Nếu hai đứa
mình không thân thiết như vậy, tớ cũng không tin đâu.”
Tô Nhan ngẩng đầu nhìn trời không ngoài cửa sổ, có chút không
biết nói gì, "Tớ thật sự đã có bạn trai rồi, chỉ là hiện tại không ở đây
thôi?"
"Uh, tớ biết. Nhưng là đã ba năm, cậu không lo lắng sao? Người là
sẽ thay đổi, đặc biệt là đàn ông."
Tô Nhan theo bản năng vuốt ve vòng tay trên cổ tay trái, mỉm
cười, "Không cần lo lắng, anh ấy sẽ không thay đổi."
Trần Văn Văn bất đắc dĩ mà than, "Đáng tiếc hắn sớm như vậy phải
đi Mỹ, bằng không tớ cũng thật nghĩ muốn cẩn thận nhìn một chút, rốt cuộc là
người đàn ông như thế nào mà, có thể làm cho một bông hoa của hệ Anh Văn khăng
khăng một mực như thế. Vì hắn chẳng những cự tuyệt thâm tình chờ đợi mấy năm của
học trưởng, còn đối với những người đàn ông chen chúc mà đến thì kính nhi viễn
chi, lại chờ đợi ba năm như một."
Tô Nhan nhếch môi, trên mặt lộ ra tươi cười động lòng người, "Hắn
sao? Bất quá là một tên yêu nghiệt hỗn đản."
Ăn xong cơm trưa, Tô Nhan cùng Trần Văn Văn quyết định ra ngoài
đi bộ một vòng, để tiêu thức ăn. Dù sao, lần này thật sự ăn nhiều
lắm.
Ai biết đi chưa được mấy bước, Trần Văn Văn liền nhận được điện
thoại nói tiết cuối khóa này sẽ điểm danh. Hai người nhìn khoảng không trước
mắt, qua 10 phút sẽ vào học, nhân sinh vô cùng ưu thương, không có biện pháp,
chỉ có thể vội vã chạy về.
Thời điểm chuông vào lớp vang lên, hai người khó khăn bước vào
phòng học, ngồi xuống bàn cuối cùng. Tô Nhan thở hồng hộc ghé vào trên mặt bàn,
lười nhúc nhích. Trần Văn Văn chọc chọc cô, nói, "A Nhan, có vẻ đổi thầy dạy,
chẳng trách không được hôm nay lại điểm danh."
"Như vậy..." Tô Nhan ngay cả mí mắt đều lười nâng một chút, quản
thầy nào dạy làm cái gì, điểm danh đều là hỗn đản!
"Nếu mọi người đều đến đông đủ, như vậy điểm danh sẽ không cần
thiết ."
Nghe cái giọng nói này, Tô Nhan đột nhiên cảm thấy có điểm quen
tai. Hơn nữa hành vi của thầy giáo này, thật sự là làm cho người ta giận sôi. Cô
cùng Văn Văn hai người chính là chạy một quãng dài thật vất vả mới chạy tới!
Chính là người này …thế nhưng nói không điểm danh sẽ không điểm danh? Trên thế
giới này còn có loại người không bằng cầm thú này sao? Tô Nhan giận dữ, giương
mắt lên nhìn, vừa thấy cả người hoàn toàn cứng lại rồi.
"A Nhan, tuy rằng là soái ca nhưng cậu cũng đừng nhìn như vậy a,
tội phạm háo sắc cũng không như vậy. Tớ vừa mới khen cậu yêu sâu sắc nhất, cậu
liền đối với thầy giáo điển trai này háo sắc rồi. Cậu như thế này làm cho kẻ làm
chị như tớ làm thế nào mà chịu nổi?" Phát hiện Tô Nhan ngây ra như phỗng nhìn
thấy giáo trên bục giảng, Trần Văn Văn há miệng thở dốc, có chút giật
mình.
Tớ phỉ vào! Cậu làm cái gì mà không chịu nổi? Làm sao mà chịu
nổi, từ ngữ này đặt ở trên người tớ mới là thỏa đáng nhất! Tớ không phải tội
phạm háo sắc được không? Là muốn giết người được không?! Tô Nhan ở trong tâm rít
gào, đáng tiếc đây là đi học, cô lại không có khả năng rít gào
thực.
"Bạn yêu, cậu không phải vẫn rất hiếu kỳ rốt cuộc là tên hỗn đản
nào làm cho tớ chờ ba năm sao?" Tô Nhan co giật khóe miệng, biểu tình thật là âm
u, hai con mắt lạnh buốt như chứa vạn đao, muốn đem tên trên kia loạn đao băm
chết.
"A.. người đàn ông kia không phải ở nước Mỹ sao?" Trần Văn Văn có
chút rối loạn.
"Đúng vậy, là ở nước Mỹ đó." Tô Nhan âm trầm cười, trong mắt tràn
đầy phẫn nộ, "Lão nương tớ cũng thực muốn biết, rõ ràng tên hỗn đản này nên ở
nước Mỹ nhưng như thế nào lại đột nhiên cút lên bục giảng
rồi!"
"Phốc ——" Trần Văn Văn có chút sụp đổ, chỉ vào thầy giáo trên bục
giảng, ngón tay hơi hơi run, "A Nhan, cậu đừng nói với tớ... Người này chính là
người đàn ông của cậu?"
"Cút, cái gì người đàn ông của tớ, lão nương đây từ giờ khắc này
thăng cấp trở thành quý tộc độc thân." Tô Nhan nhìn Hứa Triết Quân cười yếu ớt
trên bục giảng, tức giận nhe răng nhếch miệng. Trách không được tuần này đột
nhiên liền muốn mất tích, còn tưởng rằng hắn lại làm hạng mục bí mật gì. Mẹ nó,
chỉ chớp mắt một cái người này lại đột nhiên cút lên t