
là anh nhẫn tâm bỏ rơi tôi, là anh hại chết con tôi. Cả đời này
tôi cũng không thể tha thứ cho anh" Hải Lam nhìn thẳng vào mắt anh ,
giọng chua sót, đau đớn " Không phải anh từng nói, sau khi ly hôn với
tôi thì sẽ lấy Lâm Nguyệt Lan sao? Anh nói rất yêu cô ta. Anh đến với
tôi chỉ là để lợi dụng tôi còn gì ??? Không cần phải xin lỗi, tôi không
giám nhận bất kỳ một lời xin lỗi dối trá nào của anh. Nó làm tôi cảm
giác sợ hãi vô cùng". Hải Lam sụt sịt cái mũi đỏ mọng, nói xong liền
quay người bỏ đi khỏi đây. Cô đã định sẽ nói với anh về Vũ Uy nhưng
không hiểu sao nhìn thấy anh lại làm tâm cô kích động thế này. Cô không
thể giữ nổi bình tĩnh mà xả vào anh mọi nỗi oan cô đã phải chịu đựng
từng ấy năm....
Minh Phong ôm lấy cô từ đằng sau , quyết không để cô đi, nước mắt anh
rơi xuống bờ vai cô " không....tất cả lời nói lúc đó chỉ là giả dối. Vì
anh hiểu lầm em phản bội lại tình cảm của chúng ta bấy lâu mà yêu
Phùng Lập Nguyên nên mới dùng những lời lẽ vô tình ấy. Lam, anh thật sự
rất hối hận. Ba năm qua, không lúc nào là anh cảm thấy được thanh thản
khi nghĩ tới những gì anh đã gây ra cho em. Tha lỗi cho anh...."
"tôi không muốn nghe...không muốn nghe" Hải Lam đánh thật mạnh vào mu bàn tay anh đang ôm chặt lấy eo cô gào lên
" Lam, nghe anh nói đã....xin em mà........" Minh Phong xoay người cô lại, ép cô nhìn vào ánh mắt chan thành của anh.
"cạch..." Cánh cửa đột nhiên mở ra
"Phong, anh sắp về...." Lâm Nguyệt Lan còn chưa nói hết câu liên cứng họng khi nhìn một màn mờ ám trước mặt cô ta
Nhìn cảnh trước mắt mà Lâm Nguyệt Lan chỉ còn biết ép
bản thân mình tận lực bảo trì khuôn mặt chát đầy phấn đang phơi bày cái
vẻ bình tĩnh xảo quyệt kia. Sự gào thét đòi giết người dưới đáy lòng
cô ta sớm đã nổi dậy xong lại không có cách nào để thoát khỏi cái miệng
đỏ chói dù chỉ là một từ.
Minh Phong trừng mắt, trong người lửa lại thiêu đốt những bực tức khó chịu khi nghe Lâm Nguyệt Lan thân mật gọi tên anh
“Cô không biết tôi đang bận sao? Đi ra ngoài” Minh Phong hung dữ quát
Lâm Nguyệt Lan , hai cánh tay anh vẫn ôm chặt Hải Lam trong vòm ngực
mình đầy yêu chiều.
“anh….” Lâm Nguyệt Lan trong lòng ôm một bụng ấm ức , căm ghét nhìn hai người họ. Cô ta không nghĩ nhanh như vậy lại gặp Trịnh Hải Lam. Mà càng kinh ngạc và đáng giận hơn nữa chính là gặp trong tình huống này . Nó
làm cô ta sẵn sàng nổi điên tức khắc…..
Trong khi đó, tức giận trên mặt Hải Lam thì đã tăng lên tầng tầng lớp
lớp oán khí khi thấy người đàn bà ma quỷ đội lốt dáng người xinh đẹp
trước mặt mình. Hải Lam không biết rằng, sự xuất hiện không được chào
mời của Lâm Nguyệt Lan đã khiến cho bàn tay trắng ngần của cô đang đặt
trên ngực Minh Phong xiết chặt hơn. Nhìn vào người ta có thể dễ dàng
tưởng tượng ra bên trong cái áo sơ mi hàng hiệu Italy của Minh Phong
đang mặc sớm đã có năm ngón tay hằn sâu trên da thịt anh.
Bị cô bấu chặt như đang cào rách thịt, Minh Phong không hề kêu lấy một
tiếng nhỏ. Anh biết Hải Lam giờ đang nghĩ tới chuyện xưa . Năm đó, là
anh sai, là anh nhẫn tâm nói những lời cay độc với cô, vậy thì năm dấu
tay này có thấm vào đâu so với vết đau trong tim cô mà anh gây ra. Thế
nên anh tình nguyện, tình nguyện để cô cào cấu trên ngực mình hàng trăm , hàng vạn lần nữa cũng không hề hấn gì, chỉ mong cô sẽ tha thứ cho anh,
có thể trở về bên anh…..
“Cô điếc hả? còn chưa cút khỏi đây ?” Minh Phong chán ghét liếc xéo Lâm Nguyệt Lan , lại quát tiếp
Tiếng quát tháo của Minh Phong như sét đánh giữa trời quang đối với Lâm
Nguyệt Lan. Cô ta lầm lừ nhìn đăm đăm vào đôi bàn tay anh đang trụ vững
trên chiếc eo thon của Hải Lam, giọng ấm ức vô cùng “Phong, anh sao lại
có thể ở trước mặt em mà ôm ấp cô ta vậy chứ? Anh có biết…..”
“Có biết em tủi thân lắm phải không?” Hải Lam lãnh đạm lên tiếng phá
ngang lời nói điêu ngoa kia. Một ý cười xinh đẹp mê người trong đáy mắt
Hải Lam như ẩn như hiện đến nỗi không thể biết được cô định làm gì. Cô
đâu có ngu đần mà không nhận ra Lâm Nguyệt Lan là đang cố tình thọc gậy
bánh xe để cô sinh lòng ghen tỵ.
“cô !!! Trịnh Hải Lam, cô thật không biết xấu hổ a?” Lâm Nguyệt Lan lớn giọng la lối
“câm miệng !!! Lâm Nguyệt Lan, cô còn nói xằng bậy thêm nữa thì đừng
trách tôi không cảnh cáo trước” ánh mắt Minh Phong bắt đầu lộ ra tia
chết chóc man rợn mà bắn về phía Lâm Nguyệt Lan. Anh thề, nếu cô ta còn
mở miệng nói những lời nhăng quậy một lần nữa anh sẽ không nề hà mà lôi ả ra phía ngoài của sổ đẩy chết đi cho rồi…..
“em mới là không có” Lâm Nguyệt Lan hoảng sợ, vội thu hồi cái nhìn đăm
đăm về phía anh, lí nhí nói trông thì có vẻ rất tội nghiệp.
Hải Lam khinh thường nhìn cô ta cười mỉa mai……
Dù vẫn còn hận Minh Phong, nhưng Hải Lam lại cố tình để anh ôm mình
thật tình tứ trước mặt Lâm Nguyệt Lan khiến cô ta phải thủng hai mắt khi nhìn thấy bọn họ thế này mà không thể làm được gì.
Thật là một người đàn bà trơ trẽn hết chỗ nói. Dù bị Minh Phong dùng
những lời lẽ coi thường, sỉ nhục đuổi đi xong Lâm Nguyệt Lan rất dày
mặt đứng lì chỗ cũ.
“Lam, em đừng hiểu nhầm, anh và