
, thế nhưng hai người lại không đi. Giản Chiến Nam chở cô tới một khách sạn được trang
trí rất tao nhã và sang trọng.
Cánh tay cường tráng của anh ôm cô thật
chặt, mà thân thể cô trong vòng tay anh thật mỹ miều động lòng người.
Nam thanh sánh cùng nữ tú, anh là ngọn núi cao chất ngất mà cô lại như
dòng sông cuộn chảy quanh núi. Hai người hợp lại thành một bức tranh
thật đẹp.
“Không đi xem phim hay sao?” Tiêu Hữu rốt cục nhịn không được liền quay sang nhíu mày hỏi anh.
“Chưa vội, đi gặp bạn anh trước đã” Giản Chiến Nam cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen sâu thăm thẳm chứa đầy sủng nịnh.
Nhân viên tiếp tân liền đưa họ vào một
căn phòng lớn. Bước vào bên trong, Tiêu Hữu mới biết không phải là chỉ
có mấy người bạn mà tính cả nam lẫn nữ thì tới tám người. Nếu đếm cả cô
và Giản Chiến Nam thì là mười người lận. Cô đột nhiên hiểu được dụng ý
của anh, đây giống như là cô đang bắt đầu bước vào trong thế giới của
anh.
Một người ăn mặc vô cùng gợi cảm, vẻ mặt kích động ngước nhìn cô “Oa, cô bé thật là đẹp. Chiến ca, anh giấu kỹ ghê”
“Gọi là chị dâu đi” Giản Chiến Nam đơn
giản mở miệng nói một câu, cánh tay cũng nhanh chóng ôm lấy Tiêu Hữu. Cô là niềm kiêu hãnh của anh.
Mọi người đua nhau gọi Tiêu Hữu là chị
dâu khiến cho mặt cô bỗng chốc nóng bừng lên vì xấu hổ và ngại ngùng.
Lần đầu tiên có người lớn tuồi lại gọi cô như thế. Nhìn nhóm người cả
nam lẫn nữ trước mắt đều hơn tuổi cô vậy mà còn thân thiết gọi cô là chị dâu, Tiêu Hữu nhát thời không thích ứng được, vội vàng nói “Gọi em Tiêu Hữu là được rồi”
Giản Chiến Nam hơi nhíu mày, vừa rồi bảo bạn bè gọi cô là chị dâu khiến anh thấy rât thoải mái bởi vì đây xem
như cô chính thức thuộc về anh. Nhưng Tiêu Hữu lại phản đối khiến anh
thấy không được thõa mãn. Mọi người tự nhiên cũng cảm giác được tâm tư
của Giản Chiến Nam thế nên giả lả cười nói “Gọi chị dâu thân thiết hơn”
Âm thanh này nghe quen quen. Tiêu Hữu
nghiêng đầu nghĩ một chút thì nhận ra đó chính là tiếng nói của người ở
trong văn phòng Giản Chiến Nam hôm trước. Xe đạp của cô là do anh ta tìm người chỉnh lại hại cô chụp ếch vô cùng thê thảm. Cô nhìn anh ta chằm
chằm, ai biết được một ngày nào đó anh ta tìm bạn gái còn phải nhờ đến
cô chỉ điểm.
Mọi người rất hào hứng, náo nhiệt giới
thiệu bản thân mình, bên cạnh đó cũng không buông tha sự tò mò hỏi han
chuyện tình cảm của hai nhân vật chính đêm nay. Tiêu Hữu liền quẳng
những câu hỏi “hóc búa” đó chuyển sang cho Giản Chiến Nam trả lời. Cô
thật sự không muốn cho người khác biết chuyện hai người gặp nhau trong
tình huống cổ tích là khi xe cô bị hỏng mà đó là do Giản Chiến Nam bày
ra, để xem anh có gan nói ra ngoài hay không. Quả nhiên, Giản Chiến Nam
làm mặt lạnh buông một câu “Mau gọi đồ ăn đi”
Tám người không hề hỏi thêm nữa, nhao
nhao đua nhau gọi đồ ăn. Hiện giờ đúng là giờ cơm trưa, đông người trong một không gian sôi nổi hơn nữa ai ai cũng đang rất cao hứng nên không
thể nào không uống rượu. Có người đưa chén rượu cho Tiêu Hữu, Giản Chiến Nam liền liếc mắt đến bên chén rượu, nói “Cô ấy không uống được rượu”
Cuối cùng Giản Chiến Nam phải uống thay
cô. Mọi người thấy Giản Chiến Nam đối xử với Tiêu Hữu chính xác là do
tình yêu. Tửu lượng của anh rất lớn, cũng ít khi uống rượu. Thế nhưng
hôm nay anh đang rất vui nên cũng hơi quá chén. Mọi người lại càng vui
vẻ, mãi đến hơn hai giờ mới rời khỏi khách sạn.
Giản Chiến Nam uống hơi nhiều rượu, cả
người đã có vẻ say nhưng nhìn anh không có chút nào loạng choạng của kẻ
say, quần áo vẫn chỉnh tề, tóc tai vẫn gọn gàng như cũ, chỉ có ánh mắt
của anh là có chút hơi sương. Nhất định là không thể đi xem phim được
rồi, hơn nữa cũng tới giờ Tiêu Hữu phải về nhà. Giản Chiến Nam muốn đưa
cô về nhưng nhìn anh uống nhiều như vậy, cô không đành lòng để cho anh
lái xe.
Cuối cùng một người trong nhóm xung
phong lái xe đưa Giản Chiến Nam cùng Tiêu Hữu về. Lúc cô đến nhà thì ba
mẹ vẫn còn đang ngủ trưa. Nghe thấy tiếng xe, mẹ cô liền đứng dậy ra
xem, không nói gì chỉ bảo Giản Chiến Nam ở lại cùng ăn cơm tối.
Giản Chiến Nam cũng muốn có thêm thời
gian ở bên Tiêu Hữu nên vô cùng vui vẻ gật đầu ở lại. Mẹ thấy anh có mùi rượu, giờ lại mới là buổi trưa nên bảo anh vào phòng dành cho khách
nghỉ ngơi một chút.
Giản Chiến Nam đi đến chiếc giường trong phòng dành cho khách ngả lưng xuống. Tửu lượng của anh vốn rất tốt, rất ít khi say sỉn nhưng mỗi khi uống say thì chỉ cần ngủ một chút là ổn.
Tiêu Hữu rót cho Giản Chiến Nam cốc nước ấm, đưa đến tận tay anh “Uống
ít nước đi rồi ngủ một lát, chốc nữa em sẽ gọi anh dậy”
Thân thể to lớn của Giản Chiến Nam nằm
trên giường, có vẻ rất mệt mỏi. Sau khi anh uống hết ly nước, Tiêu Hữu
định bước ra ngoài thì không ngờ tới lại bị ôm lấy, ngã nhào vào trong
lòng anh. Mặt cô nhanh chóng đỏ bừng lên, vội vàng chụp lấy cánh tay anh nhỏ giọng nói “Buông em ra đi, cẩn thận không mẹ lấy chổi chà quét anh
ra ngoài bây giờ”
“Hôm nay anh vẫn chưa hôn em, Mạc Mạc”
Thanh âm trầm thấp, đôi môi của anh cũng dừng lại trên môi cô. Anh thổi
thổi vào môi cô lấy