
hít thở bầu không khí năm cuối cấp. Nụ hôn bị cưỡng ép kia cũng theo
thời gian mà phai nhạt dần trong trí nhớ hai người. Chỉ có điều, thái độ của Giang Xuyên đối với cô phai nói là rất kinh khủng, luôn cố gắng hết sức chọc cho cô tức giận, nếu không có lẽ hắn sẽ ăn không ngon và ngủ
không yên.
Hôm nay là chủ nhật, Tiêu Hữu được
nghỉ học. Sau khi làm hết bài, cô cùng Giản Chiến Nam hẹn nhau ra ngoài
xem phim. Anh đến tận nhà để đón cô.
Ngay từ lúc Giản Chiến Nam đứng trước
cửa, sắc mặt của ba mẹ cô không hề tỏ vui vẻ hay chào đón. Tuy nhiên anh vẫn nói chuyện rất thành thực, hơn nữa lại đối xử với ba mẹ cô rất tốt, mỗi lần chơi mạt chược đều cố ý để cho mẹ thắng cho nên bà cũng rất
vui, rất cao hứng. Biết ba cô thích câu cá, Giản Chiến Nam liền rủ ba đi câu vào những lúc rãnh rỗi. Chỉ một tháng thôi mà anh đã khiến cho cả
ba lẫn mẹ đều thay đổi thái độ một cách nhanh chóng, thậm chí mẹ còn pha trà quý bà tốn cả khối tiền để mua cho anh uống nữa.Tận tâm như thế chẳng phải đều là vì yêu cô hay sao?
Dần dần Tiêu Hữu giống như là người
ngoài. Mọi người trong nhà dường như đều vây quanh Giản Chiến Nam. Cô
không thể nào không khen ngợi Giản Chiến Nam khéo léo.
Anh nói chuyện với ba mẹ cô một chút thì hai người cùng nhau đi. Anh ra khỏi cửa trước, cô liền đi theo sau. Ba
mẹ dặn cô đi chơi đến sáu giờ chiều là phải về nhà. Cô ngoan ngoãn gật
đầu rồi đi ra ngoài, sợ mẹ lại dặn dò cô không được để Giản Chiến Nam sờ loạn này nọ. Mỗi khi nghĩ đến chuyện xấu hổ đó, cả người cô lại nóng
bừng lên như thịt heo bị nướng. Mỗi một lần mẹ nói thế, mặt cô lại bất
giác lại đỏ lên như một quả cà chua chín tấy.
Quần áo Tiêu Hữu mặc ngày hôm nay cũng
là do Giản Chiến Nam tặng. Vừa rồi trước khi đến đón anh đã gửi tin nhắn bảo cô phải mặc bộ đồ này. Thường ngày cô chỉ toàn mặc đồng phục thế
nên quần áo anh tặng, cô chưa mặc bao giờ.
Giản Chiến Nam tặng cho cô không ít đồ.
Chỉ có điều cái nào cũng toàn đồ hàng hiệu giá đắt đỏ đến chóng mặt.
Tiêu Hữu từ chối không biết bao nhiêu lần nhưng mỗi lần từ chối thì anh
lại tức giận đến không thèm nhìn mặt cô. Cuối cùng cả hai đều phải tự
mình lui từng bước để không phải tự mang lại buồn bực cho nhau. Anh
không tặng cho cô đồ xa xỉ nữa, chỉ thỉnh thoảng mua một số quần áo hoặc là mấy món đồ nho nhỏ xinh đẹp mà thôi.
Vòng cổ cô đang đeo cũng do Giản Chiến
Nam tặng. Mặt dây là một cái nơ hình con bướm. Anh và cô cùng nhau mua
trong một cửa hàng trang sức dọc đường với giá có mấy chục đồng tiền,
không đắt lắm cho nên cô mới dám nhận. Cô lại mua tặng Giản Chiến Nam
một chiếc đồng hồ, nhưng lại chưa thấy anh đeo nó bao giờ.
Tiêu Hữu để ý thấy đồng hồ trên tay Giản Chiến Nam vẫn là cái màu rám nắng đã cũ lúc trước anh thường mang. Cô
hỏi anh vì sao lại không đeo cái cô đã tặng, anh nói không dám dùng,
phải cất cho thật kỹ.
Lên xe, Giản Chiến Nam liền mở máy điều
hòa vì trời đã sang dông nên không khí bên ngoài hơi lạnh. Tiêu Hữu cảm
thấy thật ấm áp. Anh chìa tay ra trước mặt cô, trên tay là một hộp quà
nhỏ nhắn thật tinh xảo
“Mở ra xem đi”
“Chúng ta đã nói là…”
“Mở ra xem đi, ngoan nào, nghe lời anh”
Giản Chiến Nam ngọt ngào dỗ lấy cô như đang dụ nịnh con nít, khóe môi hé ra nụ cười xinh đẹp, đôi mắt đen láy soáy sâu vào cô. Ánh mắt ấm áp
tràn đầy tình cảm đó khiến cho lòng Tiêu Hữu xôn xao, cô chỉ cúi đầu
lặng lẽ mở hộp ra xem. Bên trong là một chiếc khăn choàng rất đẹp, trên
đó còn thêu mấy bông hoa li ti xinh xắn.
Tiêu Hữu cảm thấy chiếc khăn này không
giống như những chiếc bình thường cô có trước đây. Nó dường như chính
là một tác phẩm nghệ thuật hoa lệ, tinh xảo. Cô chỉ thích những thứ đơn
giản một chút, không cần cầu kỳ, nhưng vật mà anh tặng toàn là đồ đẹp mà thôi.
“Có thích không?” Đôi mắt đen láy nhìn
cô, tay cũng cầm lấy chiếc khăn đó khẽ quàng lên cổ cô, cho đến khi
cảm thấy thỏa mãn mới khẽ mấp máy môi nói “Thật hợp với Mạc Mạc nhà anh”
“Thật không?” Tiêu Hữu mỉm cười, nhịn
không được đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu xem có thật là rất hợp với
mình hay không? Cô nhìn vào thân ảnh bên trong gương chiếu hậu, quần áo
là Giản Chiến Nam chọn, vòng cổ cũng thế, giờ đây ngay cả khăn choàng cổ cũng là của anh tặng. Thậm chí tóc của cô cũng là anh đưa cô đến salon
cắt tỉa. Vốn dĩ tóc thẳng tự nhiên mà giờ xoăn thẹo từng lọn to nhỏ khác nhau.
Tóc xoăn rất tự nhiên, trông không hề
giả tạo tí nào. Điều đó lại càng khiến cho cô thêm phần khả ái. Tiêu Hữu đột nhiên cảm thấy mình trong gương có chút xa lạ khó nói. Mọi thứ trên người cô đều có liên quan đến Giản Chiến Nam, từ quần áo cho đến những
thứ chi tiết nhỏ như khăn choàng, vòng tay cũng đều là anh tặng. Và có
lẽ vẻ đẹp thiếu nữ trong cô cũng vì anh mà lan tỏa.
Giản Chiến Nam say đắm ngắm nhìn Tiêu
Hữu, cuối cùng đôi môi mỏng chợt dừng lại trên đôi môi đỏ mộng tự nhiên
của cô, nhẹ nhàng hôn một chút rồi mới luyến tiếc dứt ra. Mắt anh nhìn
thẳng về phía trước, khởi động xe rời khỏi.
Tiêu Hữu thật sự nghĩ là sẽ cùng anh đến rạp chiếu phim xem bộ phim mới nhất của điện ảnh Hoa Ngữ