
điếu thuốc
nhưng vẫn chưa châm lửa, quay đầu lại thấy cô dựa hẳn lưng vào cửa thang máy
như thể săp ngã gục xuống vậy.
“Anh… anh… Ai tìm anh vay tiền anh đều
cho vay sao? Anh ta cần tiền nhưng tôi cũng đợi số tiền đó cứu mạng, anh biết
không?”
“Có liên quan gì đến cô chứ?” Anh nheo
mắt, nhìn đi chỗ khác, toan đến đẩy cánh cửa thủy tinh đó.
“Bạn của anh đi vay nặng lãi bị người
ta siết nợ hay phải bán mình lo tang cho cha?” Cô không hiểu gì về thứ tình cảm
anh em gắn bó, khăng khít mà anh nói.
“Bạn gái cậu ấy có thai, cần tiền đi
phá thai và nhân tiện đòi cả phí an ủi.” Anh vừa đẩy cửa vừa nói.
“Bao cao su bao nhiêu tiền một cái?”
Bây giờ cô chỉ muốn lôi gã anh em khốn nạn, vô tích sự của anh đến các siêu thị
lớn, làm một cuộc điều tra thị trường. Anh ta không biết bao sao su giá bao
nhiêu sao? Tờ chi phiếu đó dù cho anh ta mua bao cao su dùng cả đời, anh ta lại
dùng làm một lần hết khoản tiền lớn như vậy,còn hãm hại một sinh mạng vô tôi!
“Cô hỏi nhãn hiệu nào?” Anh không biết
xấu hổ quay lại hỏi cô.
“Nhãn hiệu mà tên phá gia chi tử mày
thường dùng ấy!” Bà chủ khoanh tay trước ngực ngồi bên bàn làm việc, bộ dạng
như muốn ăn thịt người khác vậy. “Mày thật hào phóng đó, chẳng thèm hỏi tao lấy
một tiếng, đã dám đem tiền của tao cho người khác đi phá thai.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Rõ ràng là chẳng
coi bà ra gì.” Hồ Bất Động lập tức đứng về phía bà chủ, gật đầu lia lịa. Đúng
là anh ta rất quá đáng, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô, cô đã hoàn
thành rất tốt nhiệm vụ của mình cho nên cô vô tôi, về việc ai phải chịu trách
nhiệm cần phải bàn bạc lại.
“Hừ, phá thai thì sao? Lẽ nào giống
như bà, sinh bừa lấy một đứa con, sau đó thì bỏ mặc nó, không quan tâm.” Trác
Duy Mặc thản nhiên châm một điếu thuốc, nhún vai rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Bà chủ hoàn toàn sững sờ, dường như không ngờ câu nói
đó được thốt ra từ chính miệng con trai mình, bà ta bất giác quay sang Hồ Bất
Động, thấy cô chỉ cúi đầu không nói gì, có lẽ đã biết mình vừa nghe câu gì đó
không nên nghe.
“Sao? Nghe mày nói có vẻ như hối hận
vì được lão nương sinh ra?” Bà ta cau mày, ăn miếng trả miếng: “Nếu mày thấy
không thoải mái thì bò lại vào bụng lão nương đi”.
Bị trả đũa chua chat, anh ngẩng đầu lên, mắt trợn
trừng rồi giơ hai tay bịt tai lại. Nhìn Hồ Bất Động, thấy cô bàng quan đứng
ngoài cuộc, còn bà chủ điệu bộ đáng ghét vỗ vỗ vào bụng mình, như đang chờ đợi
anh cút đi, anh vứt toẹt điều thuốc, nghiến răng ken két.
Tình hình xem ra rất không ổn, nguy cơ mẹ con họ trở
mặt thành thù, cần phải có ai đó đến hòa giải trận đấu không khoan nhượng này.
Có lẽ ông Trthấu những lời khẩn cầu của Hồ Bất Động,
đúng lúc đó cửa phòng được mở ra, người kia không gõ cửa đã tự đẩy cửa vào. Cô
hồi hộp nhìn kẻ bất hạnh sắp bị cuốn vào cuộc chiến một mất một còn của hai mẹ
con bà chủ. Sao cô thấy anh ta rất quen…
Hạ Thiên Lưu!
Vào đúng thời điểm quan trọng cần một người để xoa dịu
không khí, hóa giải mâu thuẫn thì anh ta xuất hiện… Có khác nào thêm dầu vào
lửa.
Quả nhiên, Hạ Thiên Lưu chẳng có chút xíu phản ứng nào
trước không khí nặng nề trong phòng, cứ đến thẳng bàn làm việc của bà chủ, cũng
chẳng buồn quan tâm Hồ Bất Động đứng bên cạnh, đang cố gắng dùng tay ngầm ra
hiệu, nói đúng ba tiếng: “Thời gian biểu”.
“Thiên Lưu, hôm nay cậu ngủ không ngon
sao? Sao tâm trạng có vẻ không thoải mái vậy?” Vừa thấy VIP của mình xuất hiện,
bà chủ lập tức thu lại ánh mắt hung dữ, tuyệt tình với thằng con trai quý tử,
vừa rút tờ thời gian biểu trong máy in ra đưa cho anh vừa lấy một tờ giấy ướt
giúp anh lau đôi gò má trắng nõn. Anh không tránh né, cứ để mặc cho bà ta lau,
mắt không rời tờ thời gian biểu trong tay.
Vừa nhìn thấy tờ thời gian biểu, Hồ Bất Động lập tức
biến sắc mặt. Cô chỉ muốn nhào qua bên đó, giật lấy tờ giấy mà xem bên trên có
đề tên vị “khách sộp” là cô không. Nhưng chân cô mới khẽ nhúc nhích đã thấy Hạ
Thiên Lưu hơi khom người, đặt tờ thời gian biểu lên bàn, lấy một chiếc bút
trong hộp rồi khẽ chau mày, đánh chữ “X” lên tên mấy khách hàng.
Cô nín thở, quét qua mấy cái tên trên tờ giấy. Phù,
nguy hiểm thật! Không có tên cô. Nhưng vì sao anh ta lại gạt bỏ mấy người khách
này? Chẳng lẽ anh ta gặp phải khách hàng xấu xa? Bao xong không chịu trả tiền?
Tuy trước đây cô cũng từng có ý định lấy cớ chất lượng không tốt để quỵt tiền,
nhưng nghĩ đến việc làm ăn lâu dài, cô đành cắn răng móc ví. Thật không ngờ
trên đời còn có những người keo kiệt hơn cả cô.
“Thiên Lưu… mấy người này… lại tặng
quà cho cậu sao?” Bà chủ hỏi dò.
“…” Đang chăm chú đánh dấu,
đột nhiên nghe bà chủ hỏi vậy, anh từ từ ngẩng đầu lên, chau mày, rồi quay sang
phía Hồ Bất Động đang đứng bên cạnh nuốt nước bọt ừng ực. “Tôi ghét phụ nữ tặng
quà cho tôi.”
“Anh… anh cần gì phải nói với tôi? Tôi
còn chưa tặng quà cho anh mà, mới chỉ có ý định thế thôi”, cô cuống quýt giải
thích. Thật không ngờ anh ta ngang ngược đến như vậy, tặng quà để vun đặp một
chút tình cảm có gì không tốt chứ?
Bà chủ liếc nhìn Hồ Bất Động đầy ăn ý, rồi lạ