
ộng số
bảy đã bị ngã gãy một chiếc răng trong lúc đi bộ, cậu bé khóc đến mức cô cảm
thấy con mắt và tiêu chuẩn của mình sao mà thấp đến vậy. Thế là cô thu hồi lại
tình cảm quý báu của mình và tiện tay vứt luôn bức thư tình dang dở vào thùng
rác... Chín tuổi, người tình trong mộng số sáu của cô bị chậu hoa trên ban công
rơi trúng đầu phải đi bệnh viện cấp cứu, cậu ta được chuẩn đoán là mất đi một
phần ký ức, cô chính là phần ký ức đáng chết đó...
Cuộc đời cô, đến cô còn tự cảm thấy rất bi đát...
Nhưng thôi, tiếp nhận nền giáo dục tẩy não Sparta mấy năm ở am ni cô, lục căn
[1'> của cô gần như được làm sạch, tâm tình như nước. Hằng năm những người vì
thất tình, muốn đoạn tuyệt với hồng trần, mà tự cạo đầu chạy đến làm sư muội
với cô tuy không nhiều, nhưng mỗi người đều là một ví dụ sống. Ý... đ, cũng có
những người sau khi tìm được người yêu lý tưởng lại hoàn tục, trở về trốn hồng
trần.
[1'>: Lục căn bao gồm: mắt, mũi, tai, lưỡi, thân và tư
tưởng.
Mười ba tuổi, Hồ Bất Động hoàn tục, lý do rất đơn
giản…
“Con muốn ăn thịt.”
Sư phụ của cô im lặng, hồi lâu mới quay sang, phất
phất cây phất trần, chỉ nói với cô vẻn vẹn ba tiếng: "Con đi đi.”
Thế là, cô chẳng thèm quan tâm đến thái độ thất vọng
như muốn nói “con hết thuốc chữa rồi” của sư phụ, vui vẻ ngẩng cao cái đầu trọc
lốc, bóng loáng của mình tung tăng xuống núi, vì ăn uống nên cô quyết định hoàn
tục. Thoáng một cái, đã năm mùa xuân kể từ khi cô hoàn tục, quay đi quay lại
bỗng chốc cô đã bước sang tuổi mười tám, vậy mà chưa từng một lần được thưởng
thức vị ngọt ngào của tình yêu đầu đời.
Nhưng đúng vào lúc cô bế tắc nhất, dự định cả đời này
chỉ ân ái với gà, vịt, thịt, cá thì đột nhiên lại mọc ra hai thứ... ý... còn là
hai thứ khá đẹp, một cái chớp mắt đủ làm cô ngây ngất, chúng nói với cô, số
mệnh của cô cũng không phải không thay đổi được, suốt ba năm giữ lòng trong
sạch thoáng cái đã bị hủy trong một ngày, dây thần kinh trong não bị đứt từ lâu
nay được nối lại, đầu cô xuất hiện bốn chữ: “Đàn ông! Oh yeah!”.
“Bệnh này thực sự có thể chữa?” Cô
nuốt nước bọt, nhìn vào hai người một lớn một bé trước mặt. Bọn họ ăn no rồi,
mỗi người cầm một chiếc cốc với dáng vẻ thanh cao.
Hai người dùng chiếc cốc uống chocolate nóng của cô để
uống trà, xí, may mà họ nghĩ ra.
“Chị Hồ, đây không phải là bệnh, mà là
mệnh.” Thằng nhóc Phạn Đoàn liếc nhìn im lặng của mình, nói một câu chí lý...
“Theo như chị thấy thì là bệnh, nhưng
không phải bệnh dịch truyền nhiễm!”, Hồ Bất Động khinh khỉnh nói.
Nếu như có thể “lây nhiễm” cho một ai đó nữa thì chắc
chắn sẽ dễ chịu hơn là nhìn người ta có đôi có lứa còn mình chỉ một mình thui
thủi.
“Nếu như là bệnh truyền nhiễm, cô muốn
truyền cho ai?” Kẻ từ đầu đến giờ chỉ ngồi im lặng uống trà, cuối cùng cũng
chịu mở miệng xen vào câu chuyện hầu như chẳng liên quan gì đến mình.
“Bố tôi!” Cô trả lời không chút do dự,
đủ thấy những tháng năm tuổi thơ đen tối đã để lại vết thương quá sâu trong
lòng cô...
“…” Nghe vậy, anh ta chỉ cười
khẩy, ngón tay mân mê chiếc cốc, chẳng nói thêm gì nữa.
“Này, anh có làm được không? Đừng có
làm bộ trầm ngâm trước mặt tôi, tôi không lạ gì kiểu đó. Bố tôi xem bói cho
người ta, đến thời khắc quan trọng thì bắt đầu ngập ngừng, ấp úng, vòi cho bằng
được người ta móc ví ra mới thôi, chiêu này quá lỗi thời rồi! Dù gì tôi cũng
giữ hai cha con các anh ở lại, ít ra các anh cũng phải nói một câu cho rõ ràng,
chữa được hay không? Nói một câu thôi!” Nhìn cái điệu bộ lắc lắc lư lư của anh
ta, cô đập bàn, chỉ muốn nhảy dựng lên.
“Có, nhưng...” Anh ta từ từ ngước mắt
lên nhìn cô, nói tiếp: “Dựa vào cái gì?”.
Bị anh ta nhìn chằm chằm, cô hơi bối rối: “Anh... anh
có ý gì chứ?”.
“Ý của bố em là, ông ấy có cách giúp
số mệnh bà cô già nhưng dựa vào cái gì mà ông ấy phải giúp chị chứ?” Phạn Đoàn
giơ tay đảm nhận nhiệm vụ phiên dịch.
“Nói vớ vẩn, vừa rồi ai khóc lóc cầu
xin tôi thu nhận hai người đáng thương các cậu lại?”
“Chị Hồ, bố con em đâu có khóc. Hơn
nữa, theo như kinh nghiệm của em, nếu lúc ấy chị Hồ không đưa bố con em về đây
thì chỉ không đến một khắc sau sẽ có chị khác đến bắt chuyện với bố con em
thôi... Em ăn no rồi liền gọi một tiếng bố, chị kia sẽ thất vọng tràn trề mà tự
động rút lui.”
“... Hai cha con cậu làm cái trò dụ dỗ
này, đúng là thành thạo nhỉ...” Cô nhếch miệng khinh bỉ, đưa ra một nhận xét vô
cùng chuẩn xác. Đột nhiên cô nghĩ ra một chuyện. “Bố cậu tu đạo phải không? Làm
chút việc tốt, tích thêm chút đức, cứ coi như tôi giúp ông ấy sớm được thành
tiên thôi mà, người tu đạo nên làm việc thiện giúp đỡ người khác, đúng không?”
“Chị Hồ, chị phải biết, thay đổi số
mệnh, là điều đại kỵ của tu đạo, sẽ tổn hao dương thọ.” Phạn Đoàn khó xử nhìn
ông bố đang thản nhiên uống trà của mình, rồi lại quay sang phía Hồ Bất Động
đang nghiến răng ken két trước mặt, lý nhí, “Chị cảm thấy... giao tình của chị
với bố em, có tốt đến mức để ông ấy phải giảm dương thọ vì chị không?”.
“….” Cô buồn bã nhìn “ông bố trẻ” đang
ngồi uống trà đối diện, bất giác th