
là vây cánh của tổ chức nào trên trái
đất, hay là bọn chuyên bắt cóc xử nữ [5'> đem đi cúng tế ma quỷ loạn phái, tôi
nói cho cậu biết... tôi rất thân với đội trưởng đội bảo vệ của khu phố này...
cậu.. cậu chớ tùy tiện đến đây... cái thằng cha gì gì đó mà cậu nói, tôi tuyệt
đối không quen!” Cô tiếp tục giãy giụa dưới đất, hai tay thì tạo tư thế che
chắn trước ngực.
[5'>: Người con gái còn trinh trắng
“Chị à, chuyện chị là xử nữ không nhất
thiết phải nói lớn thế đâu.” Thằng nhóc tốt bụng nhắc nhở cô một tiếng, rồi
quay người đặt chiếc giỏ xuống, gỡ tấm vải thái cực ra, cho tay vào trong lục
tìm.
Cô nuốt nước bọt đánh “ực” một tiếng, biết đâu thằng
bé lại lấy ra một thứ gì đó như “Nhất nhật tang mệnh tán” hay “Thất bộ đoạn
hồn”..., cô co cẳng toan bỏ chạy, nhưng bên ngoài cửa kính kia còn có một người
cứ đứng bất động như trời trồng, quay lưng về phía cô, khuôn mặt hơi rủ xuống,
chiếc ô che mưa chắn gió đó vẫn được giữ nghiêng, chỉ để lộ ra chiếc áo dài
đang chảy nước ròng ròng.
Anh ta hoàn toàn không thay đổi tư thế. Trong mắt cô,
tư thế này sao mà giống mấy tên sát thủ giết người không ghê tay trong sách
thế, cô thề là cô đã nghe thấy những âm thanh của một trận chiến giống như
trong một cuốn tiểu thuyết võ hiệp, khi giết tên BOSS cuối cùng, khi cô đang ở
cấp LEVEL 0 đụng phải tên cuối cùng và chết chóc! Không phải là trời định hôm
nay cô có tai họa đổ máu chứ? Dương thọ đã tận? Không thể nào! Nghĩ lại cả đời
cô yên ổn thuận lợi, đường đời thênh thang, sức sống tràn trề, bảy, tám giờ
sáng mới mở mắt ra, làm sao có thể quen nhân vật cỡ bự của bọn yêu ma loạn phái
này chứ?
“Chị à, nói dối sẽ bị trời phạt đó.”
Vừa nói bàn tay nhỏ như chiếc màn thầu của nó vừa chìa ra trước mặt cô, trong
tay nó không phải là bình thuốc Hạc đỉnh hồng, không phải là ám khí giết người
vô hình, càng không phải là vũ khí sinh học cỡ lớn, mà là một bức ảnh…. Trong
ảnh là một thằng cha rất thiếu giáo dục, với nụ cười không đàng hoàng... Thằng
cha này... cô quen... không những quen... mà còn rất rõ, không, phải nói là...
hận đến tận xương t
“Chị à, chị thật sự không quen người
này sao?”
“…”
“Ông ta tên Hồ Thước, quán xem tướng
số ở đầu đường phía đông là ông ta mở nhưng mà mấy ngày trước có thím họ Lưu
nói cho em, vì ông ta bói toán bừa bãi, ghép bừa nhân duyên, khiến người ta lấy
nhầm vợ, giờ đang bị người ta truy sát, cho nên cái quán đó đóng cửa lâu lắm
rồi.”
“….”
“Nhưng mà ông ta có người con gái tên
là Hồ Bất Động, làm thêm trong tiệm sách ảnh ở đầu đường phía tây này, sách
trong tiệm đó đều là sách có hại cho sức khỏe và sự trưởng thành của trẻ em nên
thím tuyệt đối không bao giờ cho con gái mình vào tiệm sách này...”
“Khốn kiếp! Con gái nhà cô ta hôm qua
còn mượn ở chỗ của chị đây một cuốn Tiểu mẫu đơn dâm đãng, bọc ra ngoài bằng
cái bìa Giám định và thưởng thức thơ từ rồi ôm về!”
“Chị à, chuyện đó không quan trọng...
quan trọng là... rốt cuộc chị có quen bố chị không?”
“... Xin cậu, đừng dùng thái độ nghiêm
túc như vậy để hỏi cái vấn đề mà khiến tôi nghe xong chỉ muốn đánh cho cậu một
trận...” Cô hất hàm, vòng tay trước ngực, tận dụng tối đa ưu thế áp đảo rõ ràng
về chiều cao để nhìn thằng nhóc trước mặt. “Tôi nói cho cậu biết, cứ coi như Hồ
Thuyết [6'> là bố tôi, tôi cũng chẳng thân thiết gì với ông ta. Tôi không biết
ông ta đã làm chuyện tồi tệ gì với cha con cậu, đại khái như nói cha cậu khắc
vợ, nói cậu khắc mẹ, sau đó khiến gia đình cậu ly tán. Xong chuyện, ông ta phủi
mông bỏ đi, những chuyện thất đức như thế chẳng có gì bất ngờ c nhưng cậu đừng
cho rằng có thể tìm được manh mối của ông ta từ chỗ tôi, tôi hoàn toàn không bao
che, ông ta trước giờ đến không hình đi không dấu, nếu tóm được ông ta, tôi
nhất định sẽ là người đầu tiên xông lên bóp chết kẻ đã hủy hoại cả đời mình!”
[6'>: Trong tiếng Trung chữ “Thước” và “Thuyết” đồng
âm, tác giả chơi chữ. “Hồ Thuyết” nghĩa là nói linh tinh.
“Chị à, cứ coi như ngay từ đầu chị đã
nhìn trộm bố em, nhưng rất xin lỗi phải nói với chị, mẹ em vẫn còn sống rất
khỏe mạnh, chị đừng nguyền rủa bà ấy nhé, lần này em xuống núi chính là để tìm
người nhà của bà ấy.”
“Tôi... tôi... chỉ là tôi thấy anh ta
cứ đứng mãi ở đó rất lâu mà chẳng động đậy gì…”
“Quen rồi mà, nói về đứng bất động thì
bố em giỏi nhất đấy, bố thường xuyên đứng trên đỉnh núi, mỗi lần đều đứng đền
cả canh giờ, cứ như thể đang trầm tư suy ngẫm vấn đề trọng đại nào đó nhưng mỗi
lần hỏi ông ấy đang nghĩ cái gì, ông ấy đều ngẩn ra một lúc lâu rồi mới trả lời
‘không biết’.”
“... Tôi không có hứng thú tìm hiểu
đời tư của người đã có vợ, tan làm rồi tôi phải về nhà nấu cơm.”
“Vâng, cũng được, em và bố em cũng đói
rồi.” Thằng nhóc Phạn Đoàn đeo cái giỏ lên, phủi phủi áo.
“Ai nói sẽ nấu cơm cho hai bố con các
cậu ăn chứ, tôi muốn nấu những món ăn ngon cho người làm việc chăm chỉ, lao
động nỗ lực là tôi đây này!”
Thằng nhóc Phạn Đoàn trầm ngâm một lát, sau đó nghiêm
túc đi đến trước mặt cô, làm bộ hết sức thông cảm, ngước đôi mắt hấp háy, dễ
thương, đáng yê