
u nhìn cô, nhìn đến mức cô đành nuốt giận, thuận miệng chất v
luôn về trình độ học vấn của người đàn ông đang trầm tư đứng trước cửa kia, có
lẽ cô đoán được anh ta ngày ngày đứng trên đỉnh núi trầm tư cái gì rồi... có lẽ
là đang nghiên cứu đứa trẻ này là con của ai.
“Này, chị à, bố chị nhất định đã nói
cho chị biết bản mệnh của chị không tốt, sao Hồng Loan[7'> không dịch chuyển
nhân duyên khô cạn, cả đời là bà cô già chứ? Hử?” Hồ Bất Động lúc ấy đang ngó
nghiêng khắp nơi, toan tìm một chiếc chổi để quét tên khách không mời mà đến
kia ra khỏi cửa thì bỗng nghe tiếng “hử” cuối cùng được cố ý kéo dài khiêu
khích của cậu bé thì không thể không chú ý.
[7'>: sao chủ hôn nhân
Mấy chữ vận mệnh không tốt, sao Hồng Loan không dịch
chuyển, nhân duyên khô cạn, thực sự khiến cô phải lưu tâm.
“Nếu như em nói, có thể giúp chị phá
bỏ cái vận mệnh này thì sao?”
“... Cậu? Miệng còn hôi sữa, vắt mũi
chưa sạch!” Hồ Bất Động vẻ khinh khinh.
“Em miệng còn hôi sữa, vắt mũi chưa
sạch nhưng bố em đã trưởng thành rồi. Sao nào? Chị có muốn thử không?”
“….”
"Bố! Chị này nói sẽ giữ chúng ta lại!” Chưa kịp
để cô phản bác, thằng nhóc đã kéo cửa kính ra, đến trước mặt cái bóng người
đang đứng ngoài đường kia, cất giọng nói non nớt.
“Này! Chị mày vẫn chưa đồng ý mà!” Cô
vội giơ tay định tóm lấy thằng nhóc nhưng nhìn thấy gã người lớn đứng một mình
trong mưa gió kia đang từ từ quay người lại. Thằng nhóc chạy lại ôm chầm lấy
anh ta, anh ta dựng chiếc ô giấy thng lên để thằng nhóc đứng nép vào. Anh ta
nhẹ nhàng ngẩng đầu, điềm nhiên quan sát cô gái đang chạy đến đuổi theo con
mình.
Cô bị ánh mắt của anh ta khiến cho sợ hãi co rúm lại,
sau đó tim bỗng đập thình thịch khi đối diện gương mặt nãy giờ vẫn giấu sau
chiếc ô kia, nhất thời cảm thấy mình đuổi theo con trai người ta như vậy thực
là vô lễ với mỹ nam, liền lập tức thu tay, đứng im, e ngại nhìn đi chỗ khác.
Chợt cô phát hiện cửa hàng bánh mỳ sau lưng anh ta, khách mua chen chúc, người
nào người nấy cũng ngắm nhìn mỹ nam còn say đắm hơn cả mình... Bởi thế cô dần
lấy lại bình tĩnh...
“Bố, rất nhiều người đang nhìn bố.”
Thằng nhóc Phạn Đoàn giật giật áo choàng của bố mình chỉ vào đám người ngốc
nghếch như Hồ Bất Động, không biết họ đã đứng trong tiệm bánh mỳ này bao lâu
rồi.
“Ừ!”, một giọng nói vang lên nhẹ nhàng
như bay.
“Nhưng, sao bố cứ nhìn mãi chỗ bánh mỳ
đó thế?”
“Ừ!” Này, này, này! Việc làm mất hình
tượng như thế có cần thiết phải dũng cảm thừa nhận, như vậy không?
“Con đói rồi, bố đói không?”
“Ừ!” Liệu anh ta có thể nói một câu gì
khác để chứng minh với cô, mình vẫn là người bình thường không?
“Chị Hồ nói muốn đưa chúng ta về nhà!”
“….” Lần này anh ta không “ừ” mà chỉ
nhướn mày nhìn về phía cô, ánh mắt hồ nghi như đang hỏi: cô là thứ gì, ở đâu
chui ra vậy? làm rõ một chút được không, bọn họ mới chính là cái “thứ gì” đột
nhiên xuất hiện mới đúng!
“Này, này, này, chớ thấy người sang
bắt quàng làm họ, chị Hồ, chị Tiêu gì chứ? Chị đây còn chưa đồng ý đưa hai
người về mà, nhìn hai người bộ dạng kỳ quái... hành vi thì mờ ám, ai biết được
mang hai người về rồi lại có ma quỷ tà phái nào đến quấy nhiễu tôi cơ chứ!”
Đang bị thằng nhóc ôm lấy, anh ta chỉ khẽ nhếch miệng,
không vội trả lời mà tiếp tục nghe cô phát biểu cao kiến.
“Tôi hoàn toàn chẳng liên quan gì đến
đám người trên núi, tách biệt xã hội, các người lúc nào cũng bang bang phái
phái, tu tiên dưỡng đạo rồi còn sinh con ngoài giá thú nữa chứ.”
Thằng nhóc Phạn Đoàn nhìn nụ cười trên môi bố càng lúc
càng rõ. Ngoài trời lạnh dần, cậu bé thu người nép vào bố, nuốt nước bọt, chờ
bố mình mở miệng nói câu đầu tiên.
“Thật không?”
Chỉ hai chữ vỏn vẹn nhưng âm thanh nhẹ bẫng, êm ru như
gió, khiến Hồ Bất Động gần như ngây dại. Nhưng đến câu thứ hai thì hoàn toàn
ngược lại:
“Tôi cảm thấy, cô có tóc hay không
cũng vẫn giống nhau, rất dễ nhận ra.”
“…..”
“….”
Đáp lại anh là hai tiếng nghẹn ứ trong cuống
họng...Cái gì gọi là có hay không có tóc đều dễ nhận ra chứ? Ý của anh ta là...
anh ta đã gặp cô ở đâu ư? Hay là... anh ta nói cô không có tóc? Không... không
thể nào! Lẽ nào... chuyện quá khứ của cô... đã bị phanh phui rồi sao?
Tội lỗi quá!
“Đêm trăng tròn, mang tờ giấy đó đến
gặp tôi.”
***
Phải nói, lần đầu tiên Hồ Bất Động manh nha suy nghĩ
sẽ cưới một ai đó sớm hơn những người khác rất nhiều, bởi vì năm cô lên mười
một tuổi, bị bố phát hiện ra mình viết thư tình cho lớp trưởng, cô liền bị
người bố nhẫn tâm tống vào am ni cô quản giáo mấy năm trời. Cô đứng trước mặt
Phật tổ, thề rằng sẽ lấy chồng sớm nhất có thể để thoát khỏi người cha mê tín
của mình và sẽ không day dứt về những chuyện trong quá khứ.
Cô sai sao, chẳng qua chỉ là viết một bức thư tình
thôi còn chưa kịp nhét vào ngăn bàn của người tình trong mộng số tám thì cô đã
nghe tin nhà cậu ta bị cháy, cả gia đình phải dọn đi và thế là cậu ta biến mất
trước mắt cô ngay khi tình cảm của cô vừa chớm nở, chẳng để cô kịp chuẩn bị tâm
lý... Mười tuổi, thư tình cô còn chưa kịp viết xong, người tình trong m