
rồi được rôi. Ở lại thì ở lại. Cậu còn không tin năng
lực của mình sao? Đừng có hở một chút là lại lấy cái chuyện chán ghét đó ra áp bức mình chứ!”
“ Chỉ cần cậu ngoan ngoãn một chút thì ai nỡ lòng nào áp bức cậu chứ? À. Mà hôm đấy cho mình mượn xe của cậu, xe mình hỏng rồi, đang mang đi
sửa.” Dương mỹ mỉm cười với cô nói.
“ A. Xe cậu cũng hỏng sao? Xe mình cũng hỏng rồi.” Phương Du lên tiếng.
Dương Mỹ ngạc nhiên hỏi lại “ Sao xe cậu lại hỏng? Đấy là cái xe yêu thích nhất của cậu mà!”
“ Là bị tai nạn. Hôm trước đâm vào xe người ta nên bị bong hết phần sơn
xe ra rồi!” Phương Du nhắc đến cái xe thân yêu cũng vẫn thấy đau lòng.
“ Tai nạn? Cậu bị tai nạn bao giờ, sao mình không biết! Có bị sao không? Đã đi kiểm tra hết chưa?” Dương Mỹ vừa nói vừa vươn tay lật tới lật lui váy áo của Phương Du tìm tòi vết thương.
Phương Du buồn bực đẩy bàn tay của cô ra “ Không có, mình không bị sao cả!”
Dương Mỹ vẫn kiên quyết tìm trên người cô, một hồi không có kết quả mới thở phào nói “ Người đâm cậu là ai?”
“ Là một người đàn ông. Anh ta cũng hứa sẽ đền bù một chiếc xe mới cho
mình. Hôm nọ còn gọi điện hỏi mình thích màu xe gì nữa!” Phương Du vui
vẻ kể lại.
Dương Mỹ nhíu chặt mày “ Đàn ông sao? Cậu cho anh ta số của cậu? Anh ta có quấy rầy cậu không?”
“Không có. Anh ta rất tốt, lại vui tính nữa. Mình nói chuyện với anh ta rất hợp”
Mày của Dương Mỹ càng nhíu chặt, cô còn không hiểu tính người bạn này của mình sao.
“ Anh ta tên là gì? Ở đâu? Làm nghề gì?”
“ Mình không biết, mình không hỏi anh ta. Mình chỉ biết anh ta tên là vân Phong.” Phương Du không chút nghi ngò nói.
“ Có phải là người có nốt ruồi nhỏ trên cánh mũi phải không?” Dương Mỹ cố gắng xác định điểm mấu chốt ở đây.
Phương Du cố suy nghĩ một lúc mới bật thốt “ Phải nha, cậu không nói
mình cũng không để ý lắm, anh ta đích thực có một nốt ruồi như vậy!”
“ Được rồi, sau này nên ít tiếp xúc với anh ta. Tốt nhất là cậu đừng nên qua lại gì với anh ta nữa. Chuyện cái xe thì cứ bỏ qua đi, không cần
anh ta bồi thường nữa.” Dương Mỹ thanh âm cũng có chút lạnh đi vài phần.
Phương Du khó hiểu nhìn cô, tuy trong lòng có mối nghi ngờ nhưng cô lại
chưa bao giờ nghi ngờ lời Mỹ Mỹ của cô cả. Chắc chắn là Mỹ Mỹ muốn tốt
cho cô nên mới bảo cô làm vậy. Người kia chắc chắn là người xấu rồi.
Nghĩ như vậy, Phương Du mỉm cười ngọt ngào với Dương Mỹ nói “ Được thôi. Bỏ thì bỏ. nhưng mình có điều kiện sau này cậu không được lấy chuyện ba nuôi ra đe dọa mình nữa.” Phương Du vẫn không quên lấy lại chút lợi ích cho mình.
Dương Mỹ cũng thực hết cách với cô bạn thân mà đành mỉm cười đồng ý.
Không có lí do đó cô còn cả trăm cách có thể uy hiếp người bạn này của
cô. “ Lão gia..” Thanh âm già nua cung kính cất lên.
Hồi lâu, trong phòng cũng không có tiếng đáp lại cũng không có người lên tiếng giục.
“ Chú cứ làm theo ý chú đi, tôi già rồi, nhiều chuyện không còn minh mẫn nữa. Chú cứ tự quyết định đi, tôi tin tưởng vào chú!” Giọng nói mang
theo chút mệt mỏi, Dương Trí Chung tựa đầu vào thành giường, gương mặt
tiều tụy, tuy mới 40 tuổi nhưng mái tóc đã hoa râm rất nhiều.
Nguyên Thành, cũng là người vừa lên tiếng hỏi trước, là quản gia trong
cái nhà này đã 30 năm. Ông là người chứng kiến cả quá trình trưởng thành của người đang ngồi trước mặt ông. Kể từ khi còn là một cậu thanh niên
bốc đồng cho tới khi thành một vị Chủ Tịch của cả một Tập Đoàn. Ông hiểu con người này còn hơn cả bố mẹ hắn, yêu thương hắn như con đẻ của mình. Chứng kiến người mà mình vất vả chăm sóc bấy lâu nay trở nên tiều tụy,
hốc hác như vậy lòng ông cũng đau lòng không kém!
“ lão gia, vì sao phải khổ như vậy? Tiểu thư cũng không phải không hiểu
chuyện, cho dù năm đó ngài có sai nhưng mà bao năm qua chịu khổ sở cũng
đủ rồi. Ngài cũng biết thời gian không còn nhiều nữa tại sao không để
hai cha con có cơ hội hòa hợp!” Thanh âm bất đắc dĩ mang theo nồng đậm
yêu thương cùng đau lòng.
Dương Trí Chung cười khổ nói “ Tôi nghĩ, cả đời này cũng sẽ không trả đủ cho con bé đâu, tôi nợ nó quá nhiều rồi, cũng nợ những người phụ nữ tôi yêu quá nhiều. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nếu không có lỗi lầm ngày hôm đó thì cũng sẽ không có bi kịch hôm nay. Tôi xứng đáng bị trừng phạt
như vậy mà!”
Hốc mắt quản gia đỏ lên, khóe miệng già nua run rẩy, ông biết mình không thể khuyên được con người cứng đầu này. Nếu có thể thì bi kịch bao năm
qua cũng sẽ đâu xảy ra.
“ Thôi, ôn lại chuyện cũ vậy thôi. Chú đi làm việc đi, tôi mệt mỏi rồi
muốn nghỉ ngơi một lúc.” Nói rồi ông mệt mỏi nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra một thứ trong suốt…
“ Đại ca.” Thanh âm vang dội, đồng đều đầy khí thế.
Một hàng người mặc vest đen đứng thẳng hàng cung kính cúi đầu chào, ánh mắt lẫn vẻ mặt đều rất nghiêm túc, khí thế bừng bừng.
“ Đi thôi.” Giọng nói không to nhưng đều khiến mọi người ở đây run sợ, trật tự lên xe của chính mình.
Ở nhiều nơi khác trong Thành Phố đều co tình trạng tương tự…..
Trong phòng, yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.
Xung quanh bàn tròn lớn, có bảy chiếc ghế. Trên đó đã có sáu người