
ốn hỏi thì cứ hỏi tôi đây này!” Nói
xong còn khuyến mãi thêm một nụ cười tự cho là tỏa sáng nhất.
Mọi người nhất loạt ném ánh mắt nghi ngờ về phía anh ta, khinh thường đảo mắt quay đi không thèm nhìn đến nữa.
Đại sảnh phút chốc chỉ còn lại mình anh ta đứng trơ trọi…
Ở một nơi khác trong tập đoàn.
Hai cô gái xinh đẹp đứng đối diện nhau không nói một lời. Một người mỉm
cười thân thiện nhìn người đối diện, vẻ mặt hòa ái, yêu thương giống như bạn bè thân thiết. Người kia cúi mặt thật thấp, bàn tay vặn vẹo, tay
chân luống cuống, cái miệng nhỏ thỉnh thoảng chu ra, ánh mắt ươn ướt, bộ dạng mười phần đáng thương.
Hai người, không phải Dương mỹ và Phương Du thì còn ai!
Dương Mỹ vẫn chưa nói gì chỉ thản nhiên mỉm cười với Phương Du. Có điều
Phương Du là người rõ nhất, mỗi khi Mỹ Mỹ của cô tức giận thì đều sẽ
cười đến thực xinh đẹp như vậy. Càng đẹp lại càng ẩn chứa kim châm thật
đau, thật độc.
Hiện tại, Phương Du có thể nói là đông cũng không dám đông nhưng lại
tuyệt không hề hối hận vì hành động của mình. Ánh mắt tuy long lanh chực khóc nhưng vẫn chưa hề có giọt nào chảy xuống, còn thỉnh thoảng đảo tới đảo lui.
Hồi lâu, hai chân có chút tê nhức, Phương Du mới đánh bạo lên tiếng.
“ Mỹ Mỹ…” Thanh âm tràn đầy u oán.
“ Ừm. Chuyện gì sao?” Dương Mỹ thản nhiên nói.
“ Chân mình thực mỏi!”
“ Cậu có thể ngồi!”
“ Nhưng còn cậu?” Phương Du cố kìm nén xúc cảm mãnh liệt muốn tiến đến bên chiếc ghế yêu quý hỏi.
“ Cậu nghĩ sao?” Ánh mắt Dương Mỹ như có như không đảo một vòng về phía Phương Du.
Phương Du giật mình mỉm cười “ A. Quên đi, mình tự nhiên không thấy mỏi nữa, vẫn là đứng cùng cậu tốt hơn!”
Dương Mỹ gật đầu mỉm cười không nói gì!
Lại thêm một lúc nữa, đến khi tính nhẫn nại của Phương Du gần như bị đánh bay không còn một chút nào.
“ A…chân của mình sắp hỏng thật rồi!”
Không có tiếng trả lời.
“ Thực sự không thể chịu nổi nữa nha!”
Vẫn không có tiếng đáp lại.
“ Mỹ Mỹ……” Thanh âm cao hơn, giọng nói có chút nghèn nghẹn, chắc là sắp khóc.
“ Ừm!” Lần này thì có tiếng trả lời.
Phương Du không bỏ qua cơ hội vội vàng nắm lấy tay Dương Mỹ “ Mình biết
lỗi rồi mà! Tha thứ cho mình đi, mình thề sẽ không bao giờ tái phạm
nữa!”
Dương Mỹ cũng không kháng cự hành động của cô “ Thật sự biết lỗi rồi sao?”
“ Thật sự!” Phương Du chắc chắn nói.
“ Thế cậu phạm lỗi gì?” Dương Mỹ mỉm cười hỏi lại
Phương Du nhíu mày lần lượt kể “ Mình không nên bỏ cậu lại tập đoàn bỏ
đi chơi, không, là đi làm việc. CŨng không nên bỏ đi mà không nói với
cậu câu nào!”
Dương Mỹ nhíu mày nhìn cô khiến Phương Du bất giác giật mình cố tìm trong đầu xem còn có lỗi nào không.
“ Ách. Còn có không nên cúp điện thoại của cậu trước.”
“ Hết rồi?” Dương Mỹ hỏi lại.
Phương Du suy nghĩ một lát mới tự tin nói “ Đúng vậy!”
Hồi lâu Dương Mỹ vẫn chưa nói tiếng nào mà chỉ thở dài.
“ Aizzz..Bỏ đi, cậu an toàn là tốt rồi. Lần sau không nên đi một mình
như vậy, rất nguy hiểm. Xã hội này phức tạp hơn cậu nghĩ nhiều lắm! Sau
này sẽ từ từ nói cho cậu hiểu!”
Phương Du vui sướng có được câu trả lời của Dương Mỹ bổ nhào về phía cô
hôn một phát thật to khiến Dương Mỹ không nhịn được bật cười.
“ Tớ biết, Mỹ Mỹ là tốt với tớ nhất!” Phương Du vui vẻ nói, hoàn toàn quên chuyện mới phát sinh vừa rồi.
Dương Mỹ không nói gì chỉ mỉm cười với cô rồi đi về phía ghế ngồi.
“ Được rồi, không biết bao giờ cậu mới trưởng thành được đây! Thật không biết ba nuôi đối với cậu như thế là tốt hay xấu nữa. Lại đây ngồi đi,
cậu chẳng phải kêu mỏi là gì!” Dương Mỹ vẫy tay nói.
Phương Du đến ngồi bên cạnh cô, tự nhiên rót cho mình một cốc nước đưa
lên miệng uống một ngụm lớn. Vừa rồi, đứng lâu như vậy khiến cô sắp chết khát rồi.
“ Mấy ngày vừa rồi cậu đã đi đâu vậy?” Dương Mỹ đợi cô uống xong mới lên tiếng hỏi.
“ Mình đi nhiều nơi lắm, đi xem tượng nữ thần tự do, nó thật cao nha, so với tưởng tượng của mình còn to lớn hơn nhiều lắm. Còn có phố Wall
Street, quảng trường Thời đại, trung tâm thương mại…Nhiều, nhiều lắm,
mình thực sự là không nhớ nổi nữa!” Phương Du hăng hái kể không để ý đến sắc mặt tối dần đi của Dương Mỹ.
“ Cậu nói với mình là cậu đi tìm hiểu thị trường!” Dương Mỹ như vô tâm
hỏi một câu khiến Phương Du giật mình nhìn cô cười khan “ Ha ha ha. Đúng vậy, đúng vậy, tìm hiểu và thử nghiệm. Như nhau, như nhau cả mà.”
Dương Mỹ cũng bất đắc dĩ nhìn Phương Du, cô còn không biết chút mánh khóe này của cô bạn hay sao!
“ Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa. Mấy hôm nữa mình có chuyện
phải ra ngoài mấy hôm, cậu ở lại tập đoàn thay mình quản lí cho tốt đừng để đến khi mình về lại phải thay cậu dọn dẹp hậu quả.” Dương Mỹ nói.
“ Cậu ra ngoài sao? Đi đâu vậy, cho mình đi với được không?” Phương Du ánh mắt lóe sáng nắm tay Dương Mỹ năn nỉ với cô.
“ Không được, cậu còn chưa biết sám hối sao?Ngoan ngoãn ở lại quản lí
Tập Đoàn cho tốt nếu không mình sẽ đá cậu về chỗ ba nuôi.” Dương Mỹ dứt
khoát cắt đứt chút hi vọng cuối cùng của cô không quên để lại một câu đe dọa.
Khuôn mặt bầu bĩnh của Phương Du phút chốc xụ xuống,ánh mắt lên án nhìn
Dương Mỹ “ Được