
hần nhíu mày cười khổ nói. Cô ấy vẫn không
thay đổi, dường như chẳng có việc gì có thể khiến cô bận tâm. Cái vẻ mặt bất cần của cô nhiều lúc khiến người khác thực tức giận nhưng cũng làm
người ta có cảm giác an toàn, ỷ lại.
“ Ha ha ha… bạn tốt, cậu nghĩ tôi mới đi hơn 2 năm mà đã quên luật của
hội rồi sao? Điều thứ 2, không được tiết lộ thông tin khách hàng. Trái,
đuổi.” Dương Mỹ ha ha cười to trêu trọc. Chỉ có ở bên những người bạn
chí cốt này cô mới có thể thoải mái cười nói như vậy.
Vũ Thần cười khổ nói “ Cô đương nhiên là một ngoại lệ rồi. Anh em trong
hội nghe đến tên cô đã sợ vỡ mật rồi, có cho thêm 10 lá gan cũng chẳng
ai dám đi ám sát Satan đâu.”
Dương Mỹ nhíu mày trầm giọng nói “ Vũ Thần, Satan đã chết, bây giờ chỉ
còn Dương Mỹ. Lần sau đừng nhắc cái tên đấy trước mặt tôi nữa.”
Vũ Thần giật mình nhớ lại, năm đó khi cô bỏ tổ chức đã tuyên bố với Thế
Giới Satan đã chết. Nhớ hồi đó, giới sát thủ đã có luồng sóng dư âm mạnh cỡ nào khi nghe được tin này. Có người tiếc hận, có người đau khổ nhưng vẫn phần nhiều là thỏa mãn, nhẹ nhõm.
“ Xin lỗi, tôi sẽ không nhắc lại chuyện này nữa. Vì là thành viên cũ nên tôi sẽ thông qua cuộc họp hủy bỏ giao dịch lần này. Còn người đó, giành cho cô.”
“Ừm. Thế cũng được. Thôi, tôi phải họp rồi, có thời gian thì sang thăm tôi. Thế nhé! Tạm biệt!”
Dương Mỹ nhíu mày nhìn vào đồng hồ nói.
“ Ừm. tạm biệt, nhớ giũ gìn sức khỏe.” Vũ Thần có chút mất mát nhìn vào điện thoại hiện lên dòng chữ “cuộc gọi chấm dứt.”
“ Mỹ, em luôn là người tắt điện thoại trước. Cả đời này, tôi sẽ luôn
luôn đợi em. Chỉ cần quay đầu lại, em sẽ nhìn thấy tôi. Như vậy là đủ
rồi.”
Sau cánh cửa, người con gái nhỏ bé vẫn núp ở đấy nghe từ đầu đến cuối.
Dù đã biết trước nhưng tận tai nghe thấy, tận mắt chứng kiến khiến tim
cô cũng thật đau đớn, quặn thắt từng hồi tưởng như không thử nổi. Cô nắm tay bụm chặt miệng mình lại không phát ra tiếng nấc nghẹn ngào “ Thần,
cả đời này anh đợi chị ấy được thì em cũng đợi anh cả đời này. Tuyệt
không hối hận.” Cộc…Cộc…
“ Vào đi.” Là giọng nói của Dương Mỹ. Cô không hề ngẩng đầu lên vẫn chăm chú xem tài liệu trong tay. Công việc của Tập Đoàn chất thành đống chờ
cô xử lí, ngay cả thời gian để uống tách trà cũng không có. Lúc trưa vừa họp xong là cô lại bù đầu vào công việc. Chỉ tại Du Du hứa giúp cô mà
bây giờ biệt mất dạng. Càng nghĩ càng khiến máu Dương Mỹ dồn lên đầu. Cô đang nghĩ xử lí người bạn tốt của mình thế nào thật tốt.
“ Chủ Tịch, dưới đại sảnh có người tìm ngài. Là từ Việt Nam sang, là
cảnh sát thì phải.Ngài có muốn gặp không ạ?” Thư kí Ngô mang một tách
trà mới vào đặt trên bàn rồi báo cáo.
Dương Mỹ suy nghĩ một lúc, cô đang cố nghĩ có quen người nào như vậy
không nhưng đáng tiếc nửa ngày lại không hề có người nào như vậy trong
trí nhớ của cô. Trí nhớ của Dương Mỹ rất tốt. Chỉ cần cô dụng tâm muốn
nhớ thì cho dù là có không gặp mặt 10 năm cô cũng có thể nhớ được mặt
người đó.
Nghĩ nhiều làm gì, gặp mặt chẳng phải liền biết hay sao. Nghĩ vậy, Dương Mỹ ngẩng đầu hướng thư kí nói “ Dẫn người đó lên gặp tôi, còn nữa, mang hết đống tài liệu này cho Giám Đốc Chu dặn anh ta đẩy nhanh tiến độ
lên.”
“ Dạ, Chủ tịch.” Thư kí nhẹ nhàng cầm bê lên chồng tài liệu bước ra khỏi phòng.
Lăng vũ đã ngồi đợi được 30 phút rồi mà cái người kia vẫn không hề có
nửa điểm chú ý. Kể từ lúc anh vào phòng cô ta chỉ ngẩng đầu lên nói với
anh một câu “ ngồi xuống” rồi lại chúi đầu vào công việc.
Lăng Vũ không hề nóng vội, muốn thử thách lòng nhẫn nại của anh thì cô
gái này chọn nhầm người rồi. Nhấc lên li trà, Lăng Vũ thản nhiên nhấp
một ngụm tiếp tục chờ đợi. Ánh mắt lại tiếp tục đảo một vòng về phía cô
gái. “ Ừm, khuôn mặt vẫn vậy, có thêm nét thành thục trông càng quyến
rũ. Có điều, thân hình lại gầy đi thì phải. Vốn cô cũng đã gầy lắm rồi,
nếu còn gầy nữa chắc thành bộ xương khô mất.” Lăng Thiên vẫn hướng ánh
mắt nóng rực về phía Dương Mỹ khiến cô thật không tài nào tập trung vào
công việc được.
Buông xuống cây bút, Dương Mỹ ngước mắt nhìn người ngồi trên ghế. Khuôn
mặt có điểm quen thuộc nhưng nhất thời cô không nhớ ra đã gặp ở đâu.
“ Anh tên là gì? Tìm tôi có chuyện gì không?” Dương Mỹ nhàn nhạt hỏi.
Lăng Vũ buông tách trà trong tay xuông đi về phía bàn làm việc của cô,
kéo ghế ngồi xuống đối diện nói “ Chào cô, chủ tịch Dương, tôi xin tự
giới thiệu, tôi là Lăng Vũ, đội trưởng hình cảnh Quốc tế. Chúng ta đã
gặp mặt nhau một lần rồi nhưng chắc cô không nhớ, có điều tôi lại nhớ
rất rõ cô.” Vừa nói Lăng Vũ vừa giơ thẻ chứng nhận cho Dương Mỹ xem.
Dương Mỹ ánh mắt có thêm một tia nghi ngờ nhìn vật trong tay người đàn
ông. Cô đã nhớ ra anh ta là ai. Chính là cái kẻ cô đã cho điều tra hôm ở quán bar Queen. Lần đó cô đi vội quá quên chưa xem thông tin của anh
ta, hóa ra là hình cảnh.
Nói đến đây khiến Dương mỹ lại nhớ đến người con gái xinh đẹp nọ. Cái
người đã theo đuôi cô suốt 3 năm chỉ để bắt bằng được Satan. Hồi đó nghe được tin này khiến cô bị mọi người cười suốt mấy ngày. Nhưng kể ra cô
ta cũng thật có năng lực, đã mấ