Disneyland 1972 Love the old s
Yêu Em Thật Không?

Yêu Em Thật Không?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323390

Bình chọn: 9.00/10/339 lượt.

u mỗi cô.

Cô thực sự lo lắng và mừng rỡ theo người đó về. Sau này khi xét nghiệm ADN họ mới thôi lo lắng và quan tâm cô hết mực.

Cô đã thực sự yêu mến cảm giác có gia đình này. Nếu như chưa từng hưởng thụ qua thì sẽ không luyến tiêc nhưng cô đã có nó thì sẽ dùng sức để

bảo vệ.

Ngày ấy nhìn ba cô chăm sóc em gái gọi là Dương Mỹ của cô, cô đã thực lo sợ cô ta sẽ cướp hết thảy những thứ này của mình.

Ngày ấy cô nhìn thấy những người lạ mặt đến bắt Dương Mỹ cô đã không hề

lên tiếng để mặc họ làm. Cô thừa nhận cô ích kỉ, cô ham muốn cảm giâc ấm áp này nên không muốn ai cướp đi nó, dù cho có là em gái của cô.

Dương Thư Nhã hồi tưởng lại hết thảy, càng nghĩ ánh mắt cô lại càng cháy lên ngọn lửa thù hận mãnh liệt.

Lúc này, ở dưới nhà, Dương Trí Chung mệt mỏi ôm lấy đầu mình ngửa người

ra ghế. Ông thừa nhận mình là một người cha thất bại. Chẳng kẽ tất cả

những gì ta đã làm đều là sai sao? Dương Trí Chung không ngừng tự hỏi

mình trong lòng.

Ông không hề biết cách đó một cánh cửa, mottj người khác cũng đã nghe

hết thảy. Gương mặt xinh đẹp cũng một tầng nước mắt, nắm tay bụm chặt

miệng không để phát một âm thanh nghẹn ngào.

Tập đoàn Thiên Mỹ, phòng Chủ tịch.

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của

Dương Mỹ. Cô nhíu mày nhìn vào màn hình điện thoại hiện lên dãy số vừa

quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Đã bao lâu rồi người đó chưa gọi cho cô, ừm,

hình như là đã 2 năm rồi.

“ Thần?” Dương Mỹ lạnh nhạt nói.

Đầu dây bên kia một hồi trầm mặc, lúc sau mới có giọng nam trầm đáp lại

“ Ừm, là tôi. Cô khỏe chứ, Mỹ?”

Biết được người gọi đến, đôi lông mà khẽ nhíu của Dương Mỹ cũng giãn ra, nở nụ cười nhàn nhạt khó thấy, giọng nói cũng mang theo tia vui vẻ.

“ Tôi khỏe, mọi người vẫn ổn chứ?”

“ Mọi người vẫn vậy, có điều, họ rất nhớ cô.”

Đầu dây bên kia, người đàn ông đang nói chuyện gương mặt góc cạnh, mũi

cao, môi mỏng, mày kiếm, mười phần anh khí lúc này bàn tay cầm máy hơi

run, môi mỏng mấp máy nặn ra mấy chữ.

Không ai biết trong lòng anh đang run rẩy như thế nào? Đã 2 năm rồi mới nghe được giọng nói đó, giọng nói của người con gái anh yêu. “ Mỹ,

không chỉ họ nhớ cô, tôi cũng rất nhớ, nhớ đến phát điên đi được. Cô, có từng một chút nào đấy nhớ đến tôi không?” Những lời này anh cũng chỉ

dám lặp lại trăm ngàn lần trong lòng chưa bao giờ nói ra.

“ Tôi cũng rất nhớ họ, có thời gian tôi sẽ về thăm mọi người.”

Lại một hồi trầm mặc nữa, không ai nói thêm gì.

Cuối cùng, Dương Mỹ lại là người lên tiếng trước “ Thần, cậu và Tĩnh thế nào rồi?”

Người đàn ông bàn tay càng run rẩy, ánh mắt mang theo tia đau khổ nói “

Chúng tôi vẫn vậy, tôi coi cô ấy như em gái của mình, cô biết mà.”

Dương Mỹ nhíu mày trầm giọng nói “ Vũ Thần, cậu hiểu Tĩnh không coi cậu

là anh trai của cô ấy. Sao cậu không cho cô ấy một cơ hội? 7 năm rồi,

đừng tự hành hạ bản thân và cô ấy nữa.”

“ Dương Mỹ, cô thật tàn nhẫn, cô cũng biết tôi chưa bao giờ coi cô chỉ

là bạn. Tôi đã đợi cô 10 năm rồi, cô không yêu tôi cũng được sao ngay cả quyền lợi được yêu cô mà cô cũng nhẫn tâm cướp nó đi. Cô nghĩ đến cảm

nhận của Tĩnh sao không thử nghĩ đến cảm nhận của tôi? Tôi chỉ muốn im

lặng đứng sau bảo vệ và yêu cô tại sao lại không thể? Mỹ, tôi yêu em.”

Vũ thần đau khổ hét vào điện thoại, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch,

đôi mắt đỏ hoe mơ hồ thấy một tia máu.

“ Thật xin lỗi, Thần, tôi không yêu cậu, không thể đáp trả tình cảm của

cậu. Cậu đợi tôi 10 năm, tôi không muốn cậu tiếp tục lún sâu hơn nữa.

Thần, nghe tôi, từ bỏ đi thôi, tôi và cậu sẽ không có kết quả gì đâu.

Trên đời này người con gái tốt hơn tôi nhiều vô số kể, Tĩnh cũng là một

cô gái tốt, hãy trân trọng cô ấy. Hãy tìm cho mình hạnh phúc, tôi không

phải người con gái kiếp này của cậu.”

Dương Mỹ cũng thực buồn lòng. Không phải cô không biết tình cảm của Thần dành cho cô, có điều cô không thể đáp trả lại nó. Cô vẫn luôn cảm thấy

có lỗi với Thần. Ròi khỏi tổ chức một phần cũng là vì lí do này.

“ Ha ha ha…Cô vẫn không hề thay đổi, vẫn thực lạnh lùng và tàn nhẫn.Cô

chẳng lẽ không thể cho tôi nghe một lời nói dối được hay sao? Yêu cô là

tôi cam tâm tình nguyện, không nên cảm thấy áy náy với tôi. Dù cho không có được tình cảm của cô, tôi cũng thực mãn nguyện rồi. Đừng ngay cả

quyên lợi nhỏ bé này cũng nhẫn tâm tước đoạt của tôi, được chứ?”

Thật lâu sau, Dương Mỹ mới khàn giọng đáp lại “ Thật xin lỗi cậu, ngoài xin lỗi ra tôi cũng không biết nên nói gì.”

“ Không cần xin lỗi tôi, cô không có lỗi gì cả.” Vũ Thần đau khổ nhắm

mắt lại một hồi bình tĩnh mới lại nói “Thôi, không nói đến vấn đề này

nữa, có chuyện này tôi cần nói với cô. Có người đã thuê chúng tôi ám sát cô. Không biết nên nói hắn ngốc hay là bị bệnh nữa. Dù sao, cũng may là cô ta thuê chúng tôi, cô định làm thế nào?”

Dương Mỹ nghe đến đây ánh mắt cũng phát lạnh, mơ hồ tỏa ra sát khí,

giọng nói cũng lạnh đi mấy phần “ Vậy sao? Còn làm thế nào nữa, hay là

cậu cho người đến ám sát tôi đi.”

“ Mỹ, cô còn tâm trạng để đùa được sao? Cô không muốn biết người đã thuê chúng tôi là ai sao?” Vũ T