
ó thể nghe rõ giọng kêu gào thống khổ của Hiên Phi. Lệ
Nhan có chút mủi lòng không biết hắn làm gì khiến Long thúc giận ghê
như vậy. Từ xưa giờ Long Bách Phi đem hắn ra dạy dỗ theo gia quy, Hiên
Phi đều te tua. Nay hắn lớn như thế, không rõ Long thúc sẽ tàn bạo hơn
đến mức nào?
- Muội quyết định rồi đại tỉ! Muội sẽ
không suy nghĩ về Hiên Phi ca ca nữa đâu!
- Thu Nguyệt nói ra thật rõ
ràng, dẫu có dứt khoát nhưng ánh mắt vẫn đượm chút buồn nhẹ.
Lệ Nhan không
nằm lười biếng nữa, vội ngồi lên nhìn tiểu muội của mình cười mỉm
thật cố gắng. Lòng nàng xót xa không biết làm sao nữa đành nói hơi
thiểu não.
- Tỉ xin lỗi đã không giúp gì được cho
muội! -
Lệ Nhan biết mình ưa miệng mồm lẻo mép nhưng lại không làm nên
thành tựu gì. Thế nhưng Thu Nguyệt chỉ nói.
- Đâu phải tại tỉ. Huynh ấy thành thân
mà, vả lại muội biết Hiên Phi ca ca chỉ xem muội đơn thuần như tiểu
muội thôi!
Trông tiểu muội
xinh đẹp khổ vì hắn, nàng thật muốn xông qua nhà hàng xóm làm loạn
nha. Chuyện cũng không có thể, Lệ Nhan biết Thu Nguyệt mạnh mẽ hơn bề
ngoài sẽ vượt qua hết thôi nên cũng đành cổ vũ theo sự lạc quan đó.
- Vậy thì quên phứt cái tên Thổ Phỉ ấy
đi! Trên đời này còn biết bao nhiêu nam nhân tốt dành cho tiểu muội
của tỉ chứ!?
Nghe thế Thu
Nguyệt cũng bớt đau lòng, trong phòng cũng nhanh chóng vang tiếng hai
tỉ muội cười khúc khích. Xem như từ giờ nhà nàng không còn gì liên
quan đến Hiên Phi nữa. Lệ Nhan sẽ cho đó là một việc tốt.
Sáng hôm sau,
hai ông cha đánh nhau xong, nàng liền qua nhà hắn xem mấy con chó con.
Nhưng ngồi chơi với bầy chó một hồi, nàng mới loay hoay hỏi…
- Hiên Phi đi đâu rồi Long thúc? Sao hắn
chẳng cho Cẩu Cẩu ăn gì hết?
- Àh… nó đi bảo tiêu rồi con! - Long
Bách Phi cười nói khi mồ hôi lấm tấm phủ trán. Nghe thế nàng lại
càng khó hiểu hơn.
- Mới vừa đi hả thúc? Hình như bốn ngày
nữa thành thân rồi mà!
- Nó… nó tranh thủ đi sớm vì muốn khi thê
tử về nhà sẽ có nhiều thời gian bên nhau!
Lệ Nhan có
chút sững người khi nghe “thê tử của Hiên Phi”. Có lẽ nàng chưa tiếp
thu nỗi chuyện hắn sẽ có vợ hay sao nên hơi buồn bã trong lòng.̀ Còn
Long Bách Phi căng thẳng hi vọng Lệ Nhan sẽ tin lời nói của người
lớn. Ông ấy khẽ nhìn hướng phòng của thằng con ngay góc khuất hậu
viên mong mọi thứ sẽ trôi chảy.
Vài ngày sau
chó con đã mở mắt khỏe mạnh đáng yêu. Đồng thời bên Long Môn tiêu cục
cũng nô nức chuẩn bị trang trí hỉ sự. Lần này đến phiên nàng chứng
kiến vải đỏ treo cao cao. Vì quá ghét Hiên Phi, đến hỉ sự của hắn,
nàng nhìn cũng thấy chướng mắt không vui.
Long tiêu chủ
đương nhiên muốn hôn của con trai mình phải thật là hoành tráng nên tự
đứng ra chỉ đạo công việc sắp xếp trong phủ. Còn Hiên Phi là tân lang
lại chẳng thấy xuất hiện dù đến tận hôm cận ngày rồi.
Nàng bẽn lẽn
lại xin thật lễ phép.
- Long thúc cho con mang Cẩu Cẩu và mấy
con chó con về nhà con được không ạ? Hiên Phi cũng chưa về, nhà bên
này lại có hỉ sự nên con thấy để tụi nó ở bên nhà con sẽ tốt hơn!
- Được! Con cứ thoải mái, chăm sóc chúng
giúp Hiên Phi nhà thúc nhé!… Còn về phần không mời cả nhà con, thúc
cũng thật “áy náy” trong lòng.
Long Bách Phi
cười cười nói với nàng. Dù có ghét Mạch Kiểm nhưng con gái lão ta
ngoan ngoãn lễ phép, Long Bách Phi không có lí do gì thù ghét. Nhìn
Lệ Nhan, ông ấy càng thấy mình có lỗi ghê gớm.
Lệ Nhan cười
đá mắt ngay với cha hắn và trả lời thật lém lĩnh…
- Thúc đừng xem con là người lạ. Con biết
thúc cố ý chọc tức cha con mà!
- Ây… đừng nghĩ thúc nhỏ nhen nha! - Long
Bách Phi chỉ biết cười trừ vì phúc hắc thâm sâu đã bị trẻ con nhìn
thấu hết thảy rồi.
- Là do cha con trước thôi thúc. Con xin
phép!
Nàng cho sáu
con chó con vào giỏ mây để mang về nhà mình. Khả Khả có vẻ rất
phấn khích khi đưa Cẩu Cẩu về. Nhưng Cẩu Cẩu ngoan ngoãn đi theo nàng
vẫn ngoảnh nhìn lại hướng phòng Hiên Phi rồi cất tiếng sủa có chút
kì lạ. Cha hắn run lên lo lộ chuyện nên ngăn không cho Cẩu Cẩu chạy
vào hậu viện.
Lệ Nhan đến
dẫn Cẩu Cẩu đi về nhưng trong lòng cũng có chút hoài nghi hành động
mờ ám của cha hắn.
Đến tối, nhìn
quanh đường vắng tanh, nàng trèo tường vào nhà hắn xem thử. Và quả
nhiên phòng Hiên Phi vẫn còn sáng đèn, lạ lùng hơn chính là từ cửa
chính cho đến các cửa sổ đều bị khóa ngoài.
Nghĩ đến mấy
ngày nay hắn không đi bảo tiêu chỉ bị nhốt trong phòng làm nàng lập
tức chạy đến gõ cửa, trong lòng có chút hồi