
khiến cả đất trời đều bừng lên ánh hồng, sơn cốc tĩnh mịch dưới sự khúc xạ của
ánh sáng thấp thoáng một màu hồng mờ ảo như tiên cảnh.
Một bóng người màu trắng nhanh nhẹn phi thân xuống sơn đạo, sau đó dừng lại
đằng sau một bụi hồi dại cao cỡ nửa người, ánh mắt trấn định quan sát một lúc
rồi chậm rãi ngồi xổm người xuống, vạch một vài cành khô dưới chân bụi hồi dại,
để lộ ra một vài mảnh vải nhỏ.
Nhặt mấy miếng vải rách lên, trong đó có một mảnh vải màu xám thu hút sự chú
ý của hắn. Hắn đưa mảnh vải này lên chóp mũi ngửi ngửi, một tia cười lạnh tràn
ra khóe miệng, các đường cong trên khuôn mặt vốn dịu dàng trong nháy mắt liền
trở nên cứng ngắc lạnh lẽo.
Cũng tốt, có lẽ hắn có thể tìm được nàng trước Mục Sa Tu Hạ một bước. Trong
đôi mắt xinh đẹp bắn ra một tia chiếm hữu sáng lạnh, đến lúc đó, nữ tử xinh đẹp
kia sẽ thuộc về hắn, chỉ thuộc về một mình hắn mà thôi, cho dù hắn phải nhốt
nàng lại. Gió thổi mái tóc chỉ được đơn giản cài bằng một cây trâm vàng của hắn
bay tán loạn, hắn đưa một tay lên, vải vụn lập tức biến thành bột, phiêu tán
trong gió.
******
Không nên trách nàng ra chiêu này để chỉnh người, đối với kẻ ác thì phải ra
tay không chút lưu tình. Vì tự vệ, Liên Kiều chỉ có thể dùng hạ sách này. Nhưng
mà Tang Kỳ này làm gì lớn gan lớn mật mà dám bắt cóc nàng đem về đây, chắc chắn
là tuân theo ý chỉ của người nào đó, mà cái người đứng sau giật dây đó chắc là
Quốc chủ của Lạc Đan rồi. Hiện tại, trước hết nàng phải xác định xem nàng bị
trói gô mang tới nơi nào, bởi xem cách bố trí của căn phòng này mà không hề
giống với Vương Cung, vả lại Tang Kỳ cũng sẽ không ngốc đến độ đem nàng về một
chỗ nào đó vẫn còn luẩn quẩn trong cung. Như vậy, nếu như đúng như nàng đoán là
đã ra ngoài cung, Mục Sa Tu Hạ muốn tìm được nàng thì sẽ rất khó khăn. Haiz,
trong lúc sống chết chỉ cách nhau có một đường tơ thế này mà lại nghĩ đến hắn
rồi! Tại sao cứ mỗi lần gặp phải hiểm nguy thì nàng đều hy vọng hắn có thể tới
cứu nàng như vậy? Chắc hẳn từ sâu trong nội tâm nàng cũng đã lệ thuộc vào
hắn!
Vì muốn giữ cái mạng nhỏ, Tang Kỳ tự mình đi hốt thuốc, chỉ để lại hai tên
thị vệ trông chừng chỗ này. A Cổ cũng bị kéo quăng xuống đất, nha đầu này chắc
cũng không còn sống lâu được nữa, ban đầu nàng không nên dẫn cô bé vào cung, nơi
này quả nhiên là một nơi ăn thịt người.
Tang Kỳ cũng không phải là một kẻ ngốc, cho nên Liên Kiều khai phương thuốc
cũng là theo đúng bệnh chứng của hắn mà ra đơn, chỉ động tay động chân nho nhỏ
trong các vị thuốc phối hợp với nhau. Hơn nữa, nàng cũng không sợ hắn không chịu
mắc mưu, bởi cho dù hắn có đưa phương thuốc này cho đại phu xem xét trước, thì
với những thứ đối nghịch nhau chỉ sau này mới được ghi chép vào trong tài liệu y
học này, những đại phu Mông Cổ kia chắc chắn cũng không nhìn ra được đầu mối gì.
Chỉ chờ bọn họ ăn vào thuốc xổ của nàng xong, đi lỏng thăm nhà cầu đến chỉ còn
nửa cái mạng, thì nàng có cơ hội chạy trốn.
Nàng không dám lộ liễu quay đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, chỉ có thể dựa
vào nơi khóe mắt mà nhìn khắp tứ phía để tìm hiểu từng điểm chi tiết bố trí căn
phòng. Căn phòng này không có cửa sổ, chỉ có một cửa ra vào giống như được mở ra
vào đường hầm ngầm âm u, trong phòng cũng không có hỏa lò, chỉ được chiếu sáng
bằng mấy ngọn nến lập lòe nhưng vẫn cảm giác được ấm áp. Nếu nàng đoán không
lầm, nơi này chắc chắn là một căn phòng được xây ngầm dưới đất.
Tối tối âm u, Liên Kiều lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Một ngày như hôm nay
đủ khiến cho nàng mệt mỏi bởi đã xảy ra quá nhiều chuyện, hết việc này đến việc
khác liên tiếp dồn dập kéo tới làm nàng ứng phó không kịp, cũng không đủ sức lực
để chống đỡ. Vì vậy, mí mắt nàng sụp xuống, dần dần ngủ thiếp đi.
Trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, nàng cảm giác hình như mình được ôm vào trong
một lồng ngực vô cùng ấm áp, cánh tay mạnh mẽ tráng kiện, lồng ngực kiên cố vững
chắc, hơi ấm tỏa ra từ thân thể chỉ cách một lớp vải bao bọc lấy nàng. Khoang
mũi nàng lúc này đầy ắp một mùi vị đàn ông dễ ngửi, mùi này không mang tính công
kích sắc nhọn, mà mang một vẻ thoang thoảng phóng khoáng làm cho người ta có thể
thư thái tâm hồn. Tay nàng không nhịn được vươn lên cày, thân thể cọ qua cọ lại
để tìm một tư thế thoải mái nhất rồi vùi vào trong ngực của đối phương.
Một trận gió lạnh tạt qua trên mặt nàng khiến Liên Kiều tỉnh táo lại một
chút, từ trong mơ hồ mờ mịt mở mắt ra, thấy trước mắt mình là một đôi mắt hẹp
dài xinh đẹp chứa đầy vẻ lo lắng.
“Lạc Phong?” Nàng vẫn chưa tỉnh hẳn từ trong cơn mơ màng, nhưng vẫn cảm giác
được vòng ôm của cánh tay hắn càng xiết nàng chặt hơn.
Nhân lúc nàng còn đang mơ hồ, Lạc Phong ấn xuống trán nàng một cái hôn thật
nhanh, cười dịu dàng: “Xem ra không cần ta ra tay, nàng cũng có thể tự bảo vệ
bản thân rất khá.”
Sau khi nhặt được mảnh vải vụn trong sơn cốc, hắn xác định là chỉ có Tang Kỳ
mới mặc loại vải đay màu xám tro như thế này. Nhưng hắn cũng không nói sự phát
hiện này cho Mục Sa Tu Hạ nghe, mặc cho tên kia mang theo cả đại đội nhân mã mà
tìm ki