
ưỡi một chiến mã màu đen như chiến thần sừng sững đứng ở đó, ánh mắt như lưỡi
đao sắc bén đảo qua toàn bộ chiến trường. Khi Liên Kiều tới nơi, chiến trường đã
được dọn dẹp sạch sẽ, ít nhất không nhìn thấy thảm trạng thi thể khắp nơi.
“Lên đây.” Hắn vươn tay về phía nàng, như một vị thần.
Thật sự nàng đã bị sự mê hoặc, bị sự kiêu ngạo của hắn làm rung động, nàng
nhìn lên, chậm rãi vươn tay nắm cùng tay hắn, chạm đến đầu ngón tay thon dài hữu
lực mạnh mẽ cùng lòng bàn tay to lớn. Hắn nháy mắt nắm kéo, nhẹ nhàng nhấc lên,
nàng liền nhảy được lên ngựa rơi vào trong lòng ngực hắn.
Cánh tay vừa thu lại, hắn ôm chặt nàng, ở bên tai nàng cười khẽ: “Đây là
thành trì của nàng, dùng trí tuệ của nàng đổi lấy thành trì này, từ nay về sau
liền gọi là Liên thành.” Nàng khiếp sợ nhìn hắn, lại bị hắn cúi thấp đầu xuống
đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu, phía sau là trăm vạn hùng binh cùng kêu to
lên.
“Nữ thần giáng thế, giáng phúc Cách Tát, thiên mệnh sở quy, nhất thống thiên
hạ.”
Tư Cách Nhật Ô thành hiện thay tên là Liên thành, quân dân trong thành đều
tước vũ khí đầu hàng. Thái tử Điện hạ ban bố mệnh lệnh không được giết tù binh,
đem binh lính Phiên quốc hợp nhất đi về Tây bắc lấy quặng. Dân chúng tay không
tất sắt chỉ cần quy thuận sẽ lưu lại trong thành, ngày sau sẽ chuyển tới thành
trì khác của Cách Tát quốc.
An bài như vậy đã là tốt nhất, Liên Kiều vốn tưởng rằng huyết thái tử sẽ luôn
lãnh huyết, tác phong cường ngạnh nhất định sẽ tàn sát hàng loạt dân trong
thành, nhưng hắn là một người thông minh sẽ không làm vậy, đối với một chính trị
gia có tâm thống trị thiên hạ, giết chóc chỉ có thể chấm dứt cuộc đời chính trị
của mình, xem ra hắn có dã tâm là ở thiên hạ.
Liên thành có kiến trúc lớn nhất, nó nguyên là phủ đệ của thành chủ Trác Tạp
vương gia. Đứng ở chỗ này so với Cách Tát hoàng cung tráng lệ, Liên Kiều rốt cục
tìm được nguyên nhân thất bại của Phiên quốc, một cái là nằm gai nếm mật, một
cái là cùng xa cực dục( xa xỉ quá đáng), một cái là thiên chuy bách luyện(qua
ngàn thử thách), một cái là hảo dật ác lao( ham ăn biếng làm), quốc gia như vậy
diệt vong là kết quả sớm hay muộn thôi.
Cùng hắn ngồi cùng một con ngựa, hướng về cửa cung, Mục Sa Tu Hạ thản nhiên
hỏi: “C cảm tưởng gì?”
Liên Kiều nhếch khoé miệng: “Ngươi đánh giá cao bọn họ, nơi hoa lệ như vậy
không cần cung nỏ cũng có thể dễ dàng công thành.”
Hắn cười, phía sau lưng truyền đến sự rung động, nàng ở trong lòng ngực hắn
cảm nhận được.
“Bổn vương thật sự là càng ngày càng thích ngươi.”
“Quá khen.”
Hết thảy đều dựa theo kế hoạch của Mục Sa Tu Hạ tiến hành thuận lợi, dùng một
ngày đánh hạ Tư Cách Nhật Ô thành, sau đó sai quân đội dùng ba ngày để đem xung
quanh thành trì dọn dẹp, hình thành trận địa chiến lược mới. Cứ như vậy, cho dù
đại quân Phiên quốc tới cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, hối hận mà về.
Liên Kiều cũng không cho mình nhàn rỗi, ngoại trừ chăm sóc người bệnh, nàng
cũng giúp đỡ kiểm kê hộ tịch quân dân trong thành, tuy rằng nàng không biết chữ
viết Cách Tát, cũng không biết Phiên văn nhưng nơi này mọi người xem được chữ
Hán, cũng chính là Lương văn, vì thế tất cả công văn trải qua tay Liên Kiều đều
thống nhất là Lương văn. Tuỳ quân lão văn thư còn liên tiếp khoa trương khen
nàng viết Lương văn rất đẹp, ha ha, đó là do được ông nội từ nhỏ cầm thước đứng
ở đàng sau bắt nàng luyện mới được như vậy a.
Hơn mười ngày sửa sang lại công việc, vội đến nỗi nàng cùng Mục Sa Tu Hạ một
cái nhìn mặt cũng không hơn, trên thực tế Mục Sa Tu Hạ so với nàng càng vội,
cùng lúc phải phòng ngừa tù binh bên trong thành bạo động, còn muốn binh lực bộ
binh duy trì trị an bên trong thành, càng phải điều binh khiển tướng bao vây
tiêu trừ đạo phỉ quanh thành, sợ là một khắc cũng không sống được yên ổn.
Mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ, Mục Sa Tu Hạ cũng không vì vậy mà lộ
ra một tia mệt mỏi, hết thảy đều đem ra xử lý xong xuôi, lúc này hắn mới thoáng
cảm thấy có chút mệt mỏi.
Đẩy cửa tẩm cung, Mục Sa Tu Hạ chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, bỗng nhiên phát
hiện tấm lụa mỏng lay động trên giường hiện ra một vật gì đó. Nếu không phải đã
nhiều ngày liên tục chỉ huy điều hành, thêm mười ba huyết kỵ bên mình bảo hộ chu
đáo chặt chẽ, hắn sẽ không nghĩ đến xem nhẹ vật này đang ở trên giường mình, đây
không phải là chuyện nhỏ.
Chậm rãi bước đến bên giường, vật kia thế nhưng lại xoay trở mình, chăn theo
trên người rũ xuống, lộ ra dung nhan tuyệt thế bị che lấp.
Là nàng? Hắn ở quân doanh mấy ngày liền chưa về, bọn hạ nhân tự nhiên đem tẩm
cung để lại cho nàng, lại quên chủ tử bọn họ cũng là phải về ngủ.
Hé mắt nghiền ngẫm nhìn tiểu nhân nhi trên giường, da thịt mềm mại một chút
cũng không bởi vì khí hậu sa mạc mà có chút thay đổi nào, vẫn là hồng nhuận phấn
nộn vô cùng mịn màng, hai mắt nhắm chặt càng thấy rõ đôi mi cong dài, đĩnh mũi
nhỏ nhắn, cánh môi đỏ hồng, chiếc cằm thanh tú, vành tai mượt mà… Mỗi một chỗ
đều liêu nhân như vậy. Hắn đã từng nhìn khuôn mặt này, cũng từng bao trùm thân
thể này, nhưng lúc đó c