
t áp. Một bệnh nhiều triệu chứng, tương đối khó giải quyết.
Ngay cả ở hiện đại, những bệnh mà ông lão đang mang trong cơ thể cũng không
thể trị tận gốc, nên ở thời đại sơ khai này cũng chỉ có thể dùng dược vật khống
chế một chút ít thôi. Tới ngày nào đó không khống chế được nữa thì chính là thời
điểm mà lão ông phải cưỡi hạc về trời rồi.
Tập trung tĩnh tâm viết xuống mấy phương thuốc, rồi viết thêm một số thức ăn
bổ dưỡng, nàng định rằng sẽ từ từ chậm rãi điều trị rồi từ đó có thể khống chế
được bệnh. Lúc nào ông lão qua đời rồi, nàng cũng nên cuốn gói mà đi thôi.
“Vũ cô nương đang nghiên cứu phương thuốc cho gia phụ bệnh sao?”
Thanh âm ôn tồn nho nhã đột nhiên xuất hiện sau lưng, khiến Liên Kiều vì
không hề đề phòng mà kinh sợ nhảy dựng lên, chữ dưới ngòi bút cũng bị quẹt sai
đi. Quay đầu nhìn ra đằng sau, thì ra là Trần Tiếu Bắc. Kẻ này đi đứng không một
tiếng động, xem ra sau này nàng phải tập cho dần dần thích ứng với loại đột
nhiên tập kích này.
“Nhị công tử.” Liên Kiều nhàn nhạt chào.
Liếc mắt một cái lên tờ giấy, Trần Tiếu Bắc nói vẻ hơi áy náy: “Xem ra tại hạ
đã quấy rầy.”
“Không sao.” Nàng không chút hoang mang rút tấm giấy viết hư ra, vò nhẹ lại
thành cục tròn.
Trần Tiếu Bắc hơi nhíu mày, không ngờ Liên Kiều lại có kiểu phản ứng này.
Thông thường, những vị thiên kim tiểu thư kia lúc nào cũng dùng ánh mắt si mê
lưu luyến mà nhìn hắn, cô gái này lại hơi có vẻ không vui. Điều này làm cho hắn
cảm thấy vô cùng mới mẻ, cũng khiến cho hắn cảnh giác. Một cô gái bất phàm như
vậy, sao có thể tới gia đình hắn làm khách ăn bám?
“Vũ cô nương chắc không phải là người địa phương!”
Liên Kiều cười thầm, tên này bắt đầu đào tìm thông tin của nàng rồi đây, liền
đáp lời ngay: “Không phải, thuở nhỏ ta ở tại Kinh Thành, cha mẹ đều hiểu chút y
lý, ta cũng học được một chút từ họ. Sau khi cha mẹ đi về cõi tiên, ta lần tìm
người thân thích để nương tựa, không ngờ chẳng còn tìm được thân thích nào. Thật
may ta được Trần lão gia lòng dạ từ bi mà đồng ý chứa chấp, phải lấy việc sống ở
trong phủ mà mưu sinh. Xa Vũ làm phiền gia chủ, mong rằng Nhị công tử bao dung.”
Nàng kể một hơi y như phim, bằng những lời tuyệt đối không để cho người ta hoài
nghi về nơi sinh của nàng, đã vậy còn nhấn mạnh việc mình là cô nhi. Một phen
giải thích như vậy cũng rất là hợp tình hợp lý, trên đường đi nàng cũng nói y
như vậy với Trần lão gia. Cho dù Trần Tiếu Bắc này có sinh nghi cũng không thể
nào tra ra được.
Đôi môi mỏng bĩu một cái, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, Trần Tiếu Bắc lễ
độ nói: “Cô nương quá khiêm nhượng rồi, ngươi cứu gia phụ một mạng, trên dưới
Trần phủ đều vô cùng cảm kích đối với cô nương, sao lại nói hai chữ quấy rầy!”
Nữ tử này quả nhiên lợi hại, nhìn đi, hắn chỉ hỏi một câu, nàng liền nói thẳng
ra như thể rất thành thật không giấu diếm chút gì. Nhưng thật ra trên căn bản là
đang phủi hắn đi, không muốn nói nhiều thêm một câu nào, ý là nàng đã báo hết
tất cả cho hắn rồi đấy, hắn nên thức thời một chút mà biến đi thôi. Hơn nữa,
nàng nói một đống một hồi như vậy nhưng cũng như chưa nói, không có bất kỳ tin
tức nào đáng giá, bên ngoài giống như được bao bọc bằng một lớp dầ trơn bóng
không lưu dấu tay, mà gió thổi cũng chẳng lọt. Nàng ta đang cố tình giấu giếm
hay vì còn có ẩn tình khác? Xem ra chỉ có thể từ từ điều tra, gia nghiệp của
Trần gia không cho phép dung nạp một người có lai lịch không rõ ràng.
“Cô nương có bất cứ yêu cầu gì xin cứ nói với Ngô tổng quản, chớ để Trần gia
chúng ta làm chậm trễ việc ân nhân.”
“Ta nhớ rồi, đa tạ nhị công tử.” Không trả lời lại, Liên Kiều tiếp tục cử bút
viết chữ.
Trần Tiếu Bắc nhìn sâu nàng một cái rồi xoay người rời đi, đi tới cửa viện
lại chợt xoay người nói: “Buổi tối ta sẽ sai người thỉnh cô nương đến đại sảnh
họp mặt gia đình một chút, uống chút rượu nhạt, một mặt là để đón gió tẩy trần
cho gia phụ, một mặt cũng là để hoan nghênh cô nương đến nhà. Xin cô nương nể
lời.”
Sau khi Trần Tiếu Bắc đi khỏi, Liên Kiều mệt mỏi nên nằm dài trên giường ngủ
một lát. Nhưng giấc ngủ này vô cùng không yên ổn, mấy lần trong giấc một, nàng
bị một đôi mắt xanh lam giận dữ, kinh ngạc vô cùng, đau đớn vô cùng đánh thức.
Nàng cười khổ, hắn từng nói hắn trúng một độc dược tên là “Liên Kiều”, bây giờ
nhìn lại thì ra nàng mới là người trúng độc hắn nha!
Buổi tối, Liên Kiều được thỉnh tới đại sảnh dùng bữa tối. Trên bàn tròn trong
phòng khách, Trần lão gia ngồi ở ghế đầu, bên phải là Trần Tiếu Bắc, sau đó theo
thứ tự là đại tẩu Vân Nương và Nhị cô nương Trần Tâm Ngưng. Bên cạnh Trần Tâm
Ngưng còn có một nữ tử, mặt mày thật thanh tú, như một đóa hoa lan ẩn dật nơi
hẻo lánh, đẹp đẽ mà thuần khiết. Vị trí bên trái Trần lão gia để trống, chắc là
chỗ dành riêng cho vị Trưởng Tử thường xuyên ra ngoài. Liên Kiều rất thức thời
đi đến chỗ ngồi bên cạnh cô gái xa lạ ngồi xuống, nhưng lại bị ông lão ngăn
lại.
“Vũ cô nương, tới chỗ này ngồi đi!” Chỉ vị trí bên trái mình.
Quét mắt nhìn lướt qua mọi người trên bàn, trừ trong mắt Vân Nương bắn ra một
t